Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1311 chữ

Nói đến đây, Ngô thị lại có chuyện để kể. Từ lúc được báo tin mừng, trước đó mọi người trong thôn đều cảm thấy Tam Lang không có khả năng thi đậu, đi thi là để trải nghiệm việc đời, chưa từng nghĩ tới đột nhiên có người đánh chiêng đánh trống, thông báo trong thôn bọn họ xuất tiến sĩ lão gia. Ngày tin tức truyền tới, mấy người trong thôn gỡ chữ Phúc, câu đối mà Tam Lang viết giúp xuống, nói đây là chữ tiến sĩ lão gia tự tay viết, muốn cất giữ làm bảo vật gia truyền. Chỉ cần chậm chút thôi là sẽ mất sạch chỉ sau một đêm.

Sau khi Vệ Thành trúng cử, người cao hứng nhất là ai?

Đương nhiên là Vệ gia và Khương gia.

Người vui thứ hai thì sao?

Vậy thì phải kể đến lão tú tài trong thôn và tiên sinh học đường trên trấn. Học sinh mình từng dạy đỗ đạt công danh, nhà hai người bọn họ thiếu chút nữa bị đạp bằng, không ít người cầm tiền đến cửa cầu cho con mình được đi học.

Tiên sinh trên trấn lật rương tìm ra hai bài văn Vệ Thành làm lúc trước, thuê người khắc thành một tấm bảng, treo ở trong lớp học, cho học sinh sau này bái đọc.

Sau khi chuẩn bị xong cái này hắn còn lắc đầu thở dài nói đáng tiếc.

Lúc trước hắn muốn làm mối cho Vệ Thành, tuy rằng chàng liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chưa thi đậu tú tài, nhưng phu tử biết chàng có thực lực, sớm muộn gì cũng có thể chuyển vận, nên muốn làm mối chất nữ cho Vệ Thành. Còn chưa kịp nói với hai bên, Vệ gia đã ầm ĩ chuyện phân gia, lý do phân gia lại là vì Vệ Thành nhiều lần thi không trúng, tự nhiên làm hỏng thanh danh của chàng, phu tử mới bỏ đi ý niệm ban đầu, không làm mối này nữa.

Nghe nói Vệ Thành trúng cử hắn hối hận xanh ruột.

Sau đó chàng lại trúng tiến sĩ, tiên sinh học đường càng tiếc nuối hơn, nhưng lại nghĩ đến chuyện mình đã nhặt được tiện nghi lớn, về sau không cần lo thiếu học trò, trong lòng mới cân bằng lại, tự an ủi là chất nữ của mình không có cái mệnh kia.

Ngô thị nói một đống lớn, đặc biệt khoa trương, Khương Mật nghe mà như lọt vào trong sương mù.

Chờ Ngô thị nói đủ rồi, mới quay sang hỏi nàng kinh thành náo nhiệt như thế nào? Sau khi trúng tiến sĩ có phải sẽ có rất nhiều người đến chúc mừng không?

"Nương ngài nghĩ mà xem, ba năm một lần khoa cử, mỗi lần sẽ có khoảng trăm tiến sĩ, dân chúng kinh thành không hề thấy hiếm. Nếu không phải là nhà mình, cùng là hâm mộ một chút, không có phản ứng khoa trương gì. Lúc trạng nguyên dạo phố mới là náo nhiệt, hai bên đường chật ních toàn là người, còn người đến chúc mừng chúng ta không nhiều, cũng chỉ có Quách cử nhân và bằng hữu kết giao của hắn, còn có Phùng gia với mấy hộ hàng xóm. Sau khi tướng công được tuyển vào Hàn Lâm viện thứ thường thì vui hơn một chút, thật ra con cũng không hiểu lắm, chỉ biết chức vị này tốt. Sau khi thi xong tướng công bận rộn cả ngày, thời gian ở nhà không nhiều lắm, mỗi ngày trời chưa sáng đã ra ngoài trời tối đen mới trở về, sau đó còn phải vào thư phòng. Con luôn muốn bồi bổ cho chàng, ăn uống cũng không tệ, nhưng vẫn hơi gầy một chút, sợ ngài nhìn thấy sẽ đau lòng. ”

Mới nghe thôi Ngô thị đã xót xa, nhưng con trai bà bà biết, Tam Lang như vậy, bởi vì trong nhà không giúp gì được cho chàng, nên chàng làm cái gì cũng liều mạng hơn người khác, nếu không sao có thể có được ngày hôm nay.

Mẹ chồng nàng dâu trò chuyện trong chốc lát, nước sôi, Khương Mật pha trà cho hai ông bà uống đỡ khô miệng, rồi lại tiếp tục trông bếp bếp, chờ trứng hấp, nàng bọc khăn tay bưng bát trứng ra, để nguội một chút, rồi mới bưng ra khỏi bếp.

"Nghiên Mực lại đây, ăn trứng nào."

Nghiên Mực vừa mới xà nẹo bên chân Ngô thị một lát, nhìn nương và bà nội nói chuyện, sau đó chạy sang bên cạnh tự mình chơi, giờ nghe thấy Khương Mật gọi mình, lại ngửi thấy mùi thơm, mới đi theo.

"Tự mình ăn hay là để nương đút? ”

Nghiên Mực mặt đỏ bừng, nói: "Nương đút. ”

Khương Mật tìm một cái ghế ngồi xuống, đút từng thìa đút cho hắn. Nghiên Mực ngồi không yên, vừa ăn vừa chạy lung tung, nuốt xong mới quay về ăn tiếp miếng khác. Chờ muỗng cuối cùng đút xong, Khương Mật đặt bát rỗng xuống, vẫy tay bảo hắn tới, lau miệng, hỏi ăn no chưa?

Nghiên Mực gật đầu.

"Nương đang nói chuyện với con, Nghiên Mực ăn no chưa?"

Hắn gật đầu lần nữa nói, "Ăn no."

Khương Mật nở nụ cười.

Xa nhau một thời gian dài như vậy, nàng không tự mình dạy con trai cách đi đứng nói chuyện, vô cùng tiếc nuối. Khương Mật không rối rắm về những chuyện đã qua, nàng không muốn thế, người thì luôn phải nhìn về phía trước. Hiện tại tướng công làm việc ở Hàn Lâm viện, cả nhà cũng đã an trí ở kinh thành, về sau sẽ có rất nhiều thời gian, nàng còn có thể cùng Nghiên Mực học tam bách thiên, học viết chữ.

Sau khi cho con trai ăn no, Khương Mật đi rửa bát, sau đó dọn dẹp phòng cùng mẹ chồng. Vệ phụ vừa chuyển tới chuyển lui đồ đạc, giờ mới nghỉ ngơi, ngồi xuống uống trà. Hai người bận rộn nửa ngày, đoán Vệ Thành sắp về, Khương Mật vào bếp nấu cơm. Ngô thị ở chính phòng, Vệ phụ ngồi dưới mái hiên, canh giữ tôn tử đang chạy nhảy trong sân.

Vệ Thành về, chàng ở bên ngoài gõ cửa, người đầu tiên nghe thấy là Nghiên Mực.

Nghiên Mực đang ngồi xổm chơi đùa, nghe thấy có người gõ cửa thì quay đầu nhìn, một lát sau mới đứng lên đi ra cửa.

Vệ phụ nghĩ chắc là tam nhi tử về, định trả lời, thấy tôn tử đi tới cửa thì không sốt ruột, muốn xem cháu trai sẽ làm như thế nào.

Nghiên Mực lảo đảo đi tới cửa, dán lỗ tai nghiêm túc nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Vệ Thành đợi ngoài cửa một lát, không thấy có ai trả lời, tưởng rằng Khương Mật ở trong phòng không nghe thấy nên dùng thêm chút lực, kết quả làm tiểu mập mạp hoảng sợ, hắn ngã ngửa ra sau, ngã ngồi trên mặt đất.

Cách gần như vậy, Vệ Thành sao có thể không nghe thấy động tĩnh?

Chàng gọi Mật nương, Nghiên Mực ủy khuất xoa mông đứng lên, tiếng trẻ con thanh thuú trả lời: "Không có Mật nương. ”

Nghe tiếng trẻ con, Vệ Thành ngây ngẩn cả người, một lát sau mới thăm dò hỏi: "Là Nghiên Mực sao? Có phải là Nghiên Mực không? ”

"Ta là Nghiên Mực, ngươi là ai?"

Vệ Thành:...

"Ta là cha con."

Nghiên Mực:??

"Ta không có cha." Hắn trở lời dứt khoát, xoay người muốn quay vào, không thèm để ý, là Vệ phụ mở cửa cho nhi tử.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.