Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Một số người thấy vậy tự giác cân bằng trong lòng.

Tuy rằng khiến người ta đỏ mắt, ít nhất cũng có lý, qua mấy lần sát hạch gần đây, sự tiến bộ của Vệ Thành vô cùng rõ ràng, là tận tâm cố gắng.

Khó chịu vẫn có, nhưng không dám nói ra, chỉ ở trong lòng lẩm bẩm Vệ Thành tiến bộ lớn là bởi vì lúc vào quán xếp hạng thấp. Người ta xếp hạng một hai ba, có thể tiến bộ như thế nào được nữa?

Những bất mãn này chủ yếu là một số đoàn thể nhỏ lén tụ tập phát tiết, ở trước mặt vẫn rất khách khí, còn chúc mừng Vệ Thành. Vệ Thành cảm giác mấy ngày nay không khí không đúng, chàng quan sát một chút, không nhìn ra quá nhiều thứ, lại thu hồi tâm tư đặt vào sách vở. Người trong nhà cảm thấy, trúng tiến sĩ còn phải tiếp tục học, ba năm sau nếu thành tích khảo hạch tán quán xuất chúng mới có thể chính thức bắt đầu làm việc, thật sự vô cùng giày vò. Vệ Thành lại nghĩ khác, chàng còn cảm thấy ba năm quá ngắn, chỉ có ba năm để học nhiều thứ như vậy, dù mỗi ngày chong đèn đến nửa đêm chàng vẫn lo lắng bản thân dụng công chưa đủ.

Hiện tại Vệ Thành luôn cảm thấy mười mấy năm trước đã bỏ phí quá nhiều, lúc ấy chỉ đem những thứ cần thiết cho khoa cử lăn qua lộn lại, là ứng phó qua loa, so với những người đọc sách khác, chàng còn rất nhiều chỗ thiếu sót.

Thời gian học tập ở Hàn Lâm viện càng dài, lại càng cảm thấy bản thân có thể một hơi thông qua thi hương, thi hội, thi đình, tuyển Hàn Lâm viện là thần kỳ cỡ nào.

Trước đó Vệ Thành còn thấy bản thân mình xui xẻo, bây giờ nghĩ lại mới vỡ lẽ ra, có khi toàn bộ vận khí tốt đã dùng ở chỗ quan trọng.

Một ngày mười hai canh giờ, Vệ Thành hận không thể có mười canh giờ đọc sách, đáng tiếc chàng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, đến đêm, thấy canh giờ không sai biệt lắm Khương Mật sẽ đẩy cửa thư phòng, hỏi chàng sao còn chưa ngủ?

Nếu Vệ Thành bảo Khương Mật ngủ trước, nàng sẽ nói không có vấn đề gì, thiếp thức với chàng.

Khương Mật nói như vậy, chỉ cần không phải chuyện quan trọng nhất định phải hoàn thành trong ngày, Vệ Thành đều sẽ bỏ lại để đi ngủ. Dù sao thì đi ngủ sớm sẽ dậy sớm, ban đêm thức khuya ngày hôm sau không có tinh thần.

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, không bao lâu, lão Hàn Lâm công bố đề bài tháng năm, để thứ cát sĩ viết văn. Hai đề, phải làm hai bài văn, Vệ Thành thức năm đêm soạn thảo xong, sửa sang lại cẩn thận, mỗi chữ chàng đều rất dụng tâm, viết xong còn im lặng đọc lại một lần, cảm thấy không tệ.

Đêm nay lúc lên giường, Vệ Thành vô cùng hưng phấn, nói không biết bài viết tháng này hoàng thượng có xem hay không.

"Chỉ cần mỗi tháng tướng công đều viết thật tốt, cho dù lần này joàng thượng không đọc, lần sau cũng có thể biết chàng luôn luôn dụng công. Bỏ ra nhiều tâm sức để làm chuyện gì đò, sẽ có báo đáp. ”

Vệ Thành nghe cảm thấy đặc biệt thoải mái: "Không nói đến ta, mấy ngày nay trong nhà thế nào? Ta bận bịu viết bài nên gần đây có chút lơ đãng mọi người . ”

"Trong nhà à..."

Khương Mật nghĩ một chút xem nên nói như thế nào, "Trong nhà cùng bình thường, nương nuôi gà mái l lớn rất nhanh, chắc chỉ khoảng nửa tháng nữa là đẻ trứng được rồi. Còn có con chó mà cha nuôi, Nghiên Mực nói muốn đặt tên cho nó, đã cân nhắc mấy ngày nhưng vẫn chưa quyết định được nên gọi là gì. ”

"Tiểu tử thúi này nhàn rỗi như vậy? Còn tam tự kinh thì sao? Hắn học thế nào rồi? ”

"Đọc đến ‘ dưỡng bất giáo, phụ chi quá, giáo bất nghiêm, sư chi đoạ’ rồi." ( nuôi con mà không dạy dỗ là lỗi của cha, dạy học mà không nghiêm, là lỗi của người thầy).

Khương Mật đang cởi áo, Vệ Thành đưa tay ôm người vào trong ngực, hỏi: "Mật nương đang trách cứ ta. ”

"Nào có?"

"Không phải nàng đang nói ta làm cha mà không để ý không dạy dỗ nhi tử hay sao?"

Khương Mật vòng tay quanh cổ nam nhân, hôn một cái, nói: "Là nhắc nhở không phải là trách cứ. Mấy ngày nay chàng vội vàng viết bài thiếp biết, chàng bận thì không làm phiền đến chàng, nhưng bận rộn xong thì chàng nên ở bên nhi tử, đừng để Nghiên Mực cảm thấy cha hắn chỉ biết đi nha môn, không để ý đến mình. Đừng thấy hắn suốt ngày gây sự với chàng, là thích chàng mới náo loạn, nếu không hắn còn chả thèm phản ứng ấy chứ ”

"Mấy ngày nay thời gian ta ở chung với hắn đúng là chưa đủ, về sau ta sẽ chú ý."

Khương Mật muốn nói nên ngủ sớm, treo áo ngoài sang một bên, đến bên cạnh giường. Nào biết dưới ánh đèn, nam nhân nhìn mỹ nhân nhìn ra hứng thú, Khương Mật vừa mới tránh ra lại được ôm trở về, hai người thân mật một trận.

Nếu là lúc trước thì hai người bọn họ không dám, vì Nghiên Mực náo loạn nhất định phải ngủ với nương, ở đông sương phòng một thời gian. Kết quả có hai lần Vệ Thành thức đêm viết văn xong về phòng, nói với Khương Mật hai câu thì đánh thức hắn, Ngô thị thấy thế thì bảo Khương Mật mỗi ngày dỗ người ngủ sớm đi, chờ hắn ngủ say thì ôm đến chính phòng, như vậy thoải mái hơn nhiều, thức khuya một chút cũng không sợ, hai vợ chồng còn có thể nói chuyện riêng. Hôm nay không chỉ nói chuyện riêng, đã vài ngày hai người không làm, vừa bắt đầu là không phanh lại được, náo loạn hai ba lần, Khương Mật rất mệt mỏi, vừa mơ mơ màng màng vừa gãi gãi người bên cạnh.

Vệ Thành thân mật xong còn thu xếp một chút mới ngủ, đêm nay chàng ngủ rất ngon, đến đúng canh giờ thường ngày thì tỉnh lại đang thích ứng với bóng tối trước mắt, phát hiện Mật nương đang nghiêng người một tay chống mặt nhìn mình.

"Nàng tỉnh rồi sao? Còn không dậy, nhìn ta làm gì? ”

“ Thiếp muốn nhìn tướng công thiếp không được sao?

Vệ Thành chuẩn bị xuống giường thắp đèn, nghiêng qua, mặt đối mặt với Khương Mật, nói cứ tùy tiện nhìn, nhìn xong muốn làm chút gì cũng được.

Khương Mật đưa tay sờ mặt chàng vài cái, nói: "Không nháo với chàng nữa, thiếp nhìn chằm chằm chàng là chờ chàng tỉnh ngủ, có chuyện muốn hỏi. ”

Trong bóng tối, nương tử dựa vào gần như vậy, lại là mặt đối mặt, trong hơi thở có một làn hương thơm truyền tới. Còn có bàn tay kia còn đang sờ sờ trên mặt mình, Vệ Thành thở mạnh, tâm tư nhộn nhạo, thanh khàn "Có chuyện gì vậy? ”

"Hôm nay tướng công muốn nộp bài văn đã viết xong lên?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì chàng nên nộp sớm một chút. Tối hôm qua sau khi ngủ thiếp lại nằm mơ, thấy lúc chàng mang văn chương đến thứ thường quán, đặt ở trên bàn bình thường mình hay ngồi rồi đi chỗ khác, bị người ta manh đi ngâm nước cho nát, lúc quay phát hiện không thấy bài đâu chỉ biết im lặng chịu trận, cũng chẳng tìm được học sĩ đại nhân, sau đó phải vội vàng viết lại bài khác nhưng không kịp… Đến lúc học sĩ đại nhân tới thu thì chàng không nộp được bài, vừa bị ăn mắng vừa bị phạt." Khương Mật tận lực nói nhẹ nhàng, thật ta trong mộng chàng bị mắng rất thảm, cái gì mà được một lần khen thưởng đã cảm thấy mình không tầm thường? Hỏi chàng giỏi hơn ai? Người ta sát hạch xếp hạng đầu vẫn đúng giờ nộp bài, còn chàng dựa vào cái gì lại không được? Sự siêng năng, chăm chỉ được công nhận là trò đùa hay sao?

Vệ Thành muốn thanh minh cho mình hai câu, đều bị chặn lại, lúc nói ra chân tướng khiến Hàn Lâm học sĩ vừa mắng chàng bây giờ không xuống đài được, vẫn bị thiệt thòi.

Tóm lại là ăn thiệt lớn.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.