Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Thái giám đến ban thưởng chưa từng gặp qua loại chuyện này, suy nghĩ một chút cảm thấy cũng được, người vừa mới sinh xong trên người không sạch sẽ, không nên đi ra. Thái giám gật đầu một cái, nói nhi tử thay nương, có thể, bảo bọn họ nhanh chóng quỳ xuống. Hai bộ trang phục cáo mệnh lục phẩm lần lượt giao vào tay Ngô bà tử và Nghiên Mực, Nghiên Mực bé nhỏ, tiếp không thoải mái. Về phần vàng bạc vải lụa được đưa vào trong sảnh.

"Được rồi, chúc mừng an nhân, tạp gia hồi cung phục mệnh."

Ngô bà tử thật sự quá cao hứng, lúc này bà cái gì cũng không biết, chỉ biết mình được phong cáo mệnh. Vẫn là Nghiên Mực, buông trang phục cái mệnh của nương xuống, bảo thái giám tới đây ban thưởng chờ một chút, chính mình nhanh như chớp chạy vào chính phòng, móc ra một khối bạc vụn từ chỗ Ngô thị giấu tiền, chạy ra đưa cho thái giám dẫn đầu.

Thái giám kia nhìn thoáng qua lục phẩm an nhân đang cao hứng choáng váng, Vệ lão gia tử hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thưởng tiền, cuối cùng tâm tình phức tạp nhận khối bạc vụn này.

Nghiên Mực cố gắng nhớ lại cảnh sau khi trả tiền cho người giúp nhà hắn chạy việc vặt thì người nhà nói như thế nào, sau đó nói "Phiền toái ngươi, cái này cầm đi mua rượu uống. ”

Thái giám chạy việc vặt: ...

Người nhà này đúng là cực phẩm.

Thái giám chạy việc về đến nơi. rót nửa chén trà, nhuận qua cổ họng rồi kể lại toàn bộ những chuyện trước sau cho cha nuôi hắn nghe một lần, thái giám tổng quản nghe mà buồn cười, lúc vào ngự thư phòng đổi trà cho hoàng thượng trên mặt cong mang theo hai phần.

Càn Nguyên Đế mới bảo Vệ Thành lui ra không lâu, nghĩ đến việc tự nhiên có biện pháp đối phó với gian lận khoa cử, tâm tình không tệ, mới hỏi một câu.

"Đang vui cái gì thế?"

"Hoàng thượng đã nhìn ra rồi?"

Càn Nguyên Đế bưng chén trà lên, mở nắp, từ trong khoang mũi ừ một tiếng, liếc mắt ý bảo hắn có chuyện thì nói.

Thái giám tổng quản mới kể lại chuyện vừa này cho hoàng thượng nghe một lần.

Hoàng thượng đang uống trà, suýt nữa thì sặc.

Buông chén trà xuống, lau miệng rồi mới hỏi: "Lúc trước ở hành cung suối nước nóng trâm cũngg nghe Vệ Thành nhắc tới con trai hắn, hình như còn nhỏ. ”

"Khoảng bốn tuổi."

"Bốn tuổi đã biết thương nương, còn biết phát tiền vất vả cho người chạy việc? Vệ gia dạy con rất tốt. ”

"Dạ vâng, nhưng người đến ban thưởng đều cảm thấy hiếm có. ”

"Rất tốt, người làm cha có thể phân ưu cho trẫm, làm nhi tử cũng không tồi, sau này có lẽ cũng là nhân tài." Hoàng đế lại nhớ tới lời Vệ Thành nói, sau khi vào Hàn Lâm viện luôn cảm thấy mình không đủ thời gian, bận đọc sách thi cử, chuyện lớn nhỏ trong nhà là phu nhân lo liệu, song thân là phu nhân hầu hạ, nhi tử là phu nhân dạy dỗ. Vệ phu nhân này xuất thân thấp, nhưng lại là một nữ nhân không tầm thường. Gần đây liên tiếp phát sinh những chuyện này khiến hoàng đế hiểu rõ một đạo lý, cưới được một thê tử tốt thì có thể chấn hưng gia đình, còn nếu thê tử không tốt, cho dù là danh môn vọng tộc cũng dễ dàng lụn bại.

Nói Lục Văn Viễn, thấy kết cục bị chém đầu của hắn, rất nhiều người không đành lòng. Sau khi điều tra ra chân tướng vụ án gian lận, có không ít người chửi bới Thạch thị và tiếc nuối cho Lục Văn Viễn bị phu nhân liên lụy. Nhưng nghĩ lại, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, chút chuyện trong nhà cũng không quản được, người bên gối không hiểu rõ, làm quan chủ khảo không bảo vệ tốt đề thi, nhận mệnh rồi làm hỏng việc đến mức bức cử nhân thi trượt đăng văn cáo ngự trạng, buộc triều đình không thể không bỏ đi kết quả thi, cho nên hắn rơi vào kết cục này cũng không oan.

Bình thường nếu cá nhân sĩ tử gian lận bị bắt, trục xuất khỏi phòng thi rồi đánh một trận là xong việc, không ảnh hưởng đến người khác.

Nhưng lại là quan chủ khảo phạm sai lầm lớn, khiến cho tính công chính của kết quả lần này trực tiếp bị nhận chất vấn, ai cũng không giải thích được, chỉ có thể thi lại. Thi lại cũng phiền phức, loạn điều lệ, tốn thời gian.

Hoàng đế cân nhắc biện pháp của Khương Mật, muốn mượn cơ hội thi lại lần này để đưa ra, đề nghị bổ nhiệm lại một chủ khảo mới thay thế Lục Văn Viễn, thử xem một chút. Hoàng đế suy đi tính lại, Vệ Thành đã trở lại Hàn Lâm viện, vừa trở về đã bị một số đồng liêu vây quanh, hỏi chàng lần đầu tiên trở đến ngự tiền làm việc có thuận lợi không?

Chỉ nghe Vệ Thành khách khí một tiếng đáp vẫn tốt.

"Tốt? ...... Hôm nay hoàng thượng tâm tình không tệ? ”

"Không dám nói."

"Hoàng thượng phân phó ngươi làm cái gì?"

Vệ Thành lắc đầu: "Chuyện ngự tiền, vãn sinh không dám lén nghị luận. ”

Nói như vậy không sai, những người khác khó tránh khỏi cảm thấy mất hứng, bọn họ lần lượt tản đi, có thị đọc học sĩ đến nói cho Vệ Thành biết đến quy củ công việc là xếp hàng luân phiên, chưa đến lượt thì cứ thành thành thật thật ở hàn lâm viện chờ đợi.

Vệ Thành vui vẻ tiếp nhận, bình thường phải mất ba năm may ra thì mới được thăng lên hầu đọc, thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ nhanh như vậy đã được làm đến quan lục phẩm.

Sau đó, trên đường về nhà trong lòng Vệ Thành nóng hổi, chàng đã từng nghĩ qua, sau này phải xin cho nương và nương tử cáo mệnh, chưa từng ngờ rằng chuyện này lại đến sớm như vậy. Đối với danh môn thế gia mà nói, an nhân lục phẩm có lẽ không là cái gì, nhưng nương chắc chắn rất cao hứng, nương là lục phẩm cáo mệnh, trở về quê nhà, Tùng Dương huyện lệnh còn phải hành lễ với bà, huyện lệnh chỉ là quan thất phẩm.

Vệ Thành vừa đi vừa nghĩ lung tung, hồ đồ đi tới cửa nhà, bấy giờ Ngô thị vừa mới tiễn nhóm hàng xóm cuối cùng đến chúc mừng, còn chưa kịp đóng cửa viện lại.

Vệ Thành vượt qua cánh cửa đi vào, hỏi mẫu thân không đóng cửa a? Hay còn có khách đến?

Ngô thị nghe thấy tiếng nói ngẩng đầu lên nhìn: "Tam Lang đã về đấy à. ”

Khuôn mặt Ngô thị tươi cười, bước nhanh đến trước mặt nhi tử, lôi kéo chàng nói "Con trai! Con trai ngoan. Nương đã biết con sẽ có tiền đồ lớn, ngay cả cáo mệnh cũng kiếm về cho nương rồi. Ta... Cũng có phẩm cấp, lục phẩm, hoàng thượng còn phát xiêm y cho ta, về sau có cơ hội mặc về quê đi dạo, người khác sẽ hâm mộ ta nhiều lắm. Cái mạng của ta sao lại tốt như vậy? Đều là người nông thôn, người khác còn đang nuôi gà nuôi lợn, ta đã làm cáo mệnh phu nhân..."

Lão thái thái thật sự là quá cao hứng, nói tiếp không dứt, lời này cả buổi chiều Vệ phun đã nghe rất nhiều lần, lỗ tai đã sắp mọc kén lên rồi.

Ông xen miệng vào nói “ Thì bà vẫn đang nuôi gà đấy thôi. ”

Ngô bà tử quay đầu trừng mắt nhìn ông một cái: "Ông ngậm miệng lại, đừng làm ta cụt hứng. ”

"Tam Lang, nhi tử, nương thật sự là hưởng phúc của ngươi."

Vệ phụ bưng chén trà lên uống một ngụm, nhìn Ngô thị ngốc nghếch vui vẻ nửa ngày nói: "An nhân ngài nấu cơm đi, để con trai vào nhà nói chuyện với nương tử. ”

"Đúng đúng đúng! Cơm của ta còn chưa chuẩn bị xong, trong bếp còn đang bận rộn, đợi lát nữa lúc ăn cơm rồi nói sau, Tam Lang vào nhà bồi Mật nương đi. ”

Nhị lão ngươi một câu ta một câu, Vệ Thành còn chưa tìm được cơ hội xen vào đã bị đẩy đến phòng Khương Mật ở cữ. Chàng đi vào thì thấy nàng dựa vào đầu giường, trên đùi đặt một bộ trang phục cáo mệnh lục phẩm, nàng cúi đầu nhìn. Thấy có bóng người phủ lên, Khương Mật ngẩng đầu, nở nụ cười "Tướng công.”

Khương Mật muốn dời xiêm y cáo mệnh ra, xuống đất đón chàng, bị Vệ Thành ngăn lại.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.