Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1395 chữ

Không chỉ Càn Nguyên Đế thưởng thức Vệ Thành, ngay cả thái giám tổng quản cũng cảm thấy người hôm nay phái tới kém hơn nhiều so với Vệ hầu đọc hôm qua đến ngự tiền hầu hạ. Vệ hầu đọc người ta thong dong bình tĩnh? Tư thái không kiêu không ngạo, thanh âm không cao không thấp, tốc độ nói không nhanh không chậm, đề nghị vừa ý... Từng câu từng chữ đều chạm đến tâm khảm của hoàng thượng. Cũng khó trách hoàng thượng thưởng thức Vệ Thành, chênh lệch rất lớn.

Thái giám tổng quản liếc mắt sai bảo phía dưới hành động, vội vàng nâng người ra ngoài, hỏi hoàng thượng có muốn triệu người khác nữa hay không.

"Hứng thú đều bị hắn làm cho mất sạch."

Tiểu thái giám hầu hạ ngự tiền đem Hồ Hàn Lâm ra cửa, gọi thị vệ tới, bảo thị vệ "đưa" hắn trở về Hàn Lâm viện, cũng nói cho chưởng viện biết, hắn thất nghi ở ngự tiền, sau này không được phái tới nữa.

Nhìn bộ dạng bi thảm này của Hồ Hàn Lâm, đồng liêu đều cảm thấy may mắn hôm nay người đi không phải mình, lại không kìm được tò mò xem rốt cuộc hắn đã gặp phải chuyện gì mà có thể ngất xỉu trong cung. Chờ đến khi hắn tỉnh lại, có người tiến lên hỏi thăm, lúc đầu Hồ Hàn Lâm còn chưa nhớ ra mình đang ở nơi nào, khi ý thức quay về, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, hắn cảm thấy mọi thứ như sụp đổ.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao ngươi lại chọc giận Hoàng Thượng bị thị vệ đưa ra khỏi cung? ”

"Đừng choáng váng, ngươi nói đi."

"Không phải nói tâm tình của hoàng thượng không tệ hay sao? Hôm qua Vệ hầu đọc lần đầu tiên làm việc vẫn tốt đẹp quay về, sao ngươi lại xảy ra chuyện? ”

“ Cũng không phải lần đầu tiên tiến cung làm việc, sao lại thất nghi ở ngự tiền?

Hồ Hàn Lâm cả người tuyệt vọng, hắn cái gì cũng không muốn nói, cũng nói không nên lời, chỉ nói muốn một mình. Bộ dáng này của hắn làm cho những người khác sợ hãi, nhất là những người ngày mai đến lượt, trong lòng nóng ruột. Hai người bọn họ tìm chưởng viện, nói thân thể không tốt không thể hầu hạ ngự tiền, thỉnh chưởng viện rút bọn họ, thu xếp đồng liêu khác đi làm.

Những đồng liêu khác cũng không làm, ai cũng xưng bệnh, cuối cùng chỉ còn lại một mình Vệ Thành dùng được.

Trong lòng chưởng viện học sĩ biết rõ bọn họ sợ bước lên vết xe đổ của Hồ Hàn Lâm, vì thất nghi ở ngự tiền mà bị hoàng thượng ghét bỏ, về sau mất hoàn toàn cơ hội xuất đầu? Thế nhưng, trên dưới hàn lâm viện nhao nhao xưng bệnh, ai cũng không muốn đến ngự tiền làm việc, lại là chuyện buồn cười chết người.

Làm cận thần thiên tử có thể kính sợ hoàng thượng, nhưng không thể e ngại người, sợ thành như vậy còn trông mong gì được hoàng thượng thưởng thức?

Từ chuyện lần này, chưởng viện học sĩ đã nhìn ra, những người này sau này có lẽ có thể phát triển, nhưng tuyệt đối không thể trở thành quyền thần tâm phúc của hoàng thượng, chỉ đến quan tam tứ phẩm là kết thúc, không có quyết đoán không có can đảm, dựa vào cái gì mà trở thành đại quan nhất phẩm nhị phẩm?

Hắn gọi Vệ Thành tới, nói mấy ngày sau đều là chàng tiến cung làm việc, bảo chàng chuẩn bị.

Vệ Thành có chút kinh ngạc, không hỏi vì sao, đồng ý.

Đồng liêu chú ý đến tình huống của Vệ Thành, ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư chàng đều tốt, hỏi Vệ Thành làm cái gì, chàng chỉ trả lời chung chung kiểu giảng kinh cho hoàng thượng hoặc thay hoàng thượng đọc sách. Nhìn hắn không có chuyện gì, có đồng liêu nghi ngờ liệu có phải lão Hồ làm việc không tốt nên mới bị thế, vậy là bọn họ lại muốn lấy công việc tiến cung làm việc về, Vệ Thành cũng không nói gì, dù sao chưởng viện an bài như thế nào thì chàng làm như thế. Được cũng không cao hứng, mất cũng không buồn rầu, nhìn rất trầm ổn.

Chuyện thi hội cũng có thuyết pháp mới , hoàng thượng ban ra quy củ, một lần nữa bổ nhiệm lại quan chủ khảo, chuẩn bị tháng năm thi lại. Dọn dẹp xong trường thi, đề thi cũng đã có, Tuyên Bảo cũng sắp đầy tháng.

Hơn hai mươi ngày qua Tuyên Bảo khác rất nhiều, trắng nõn bụ bẫm.

Đứa nhỏ còn quá nhỏ, đại đa số thời gian mỗi ngày đều ngủ, tạm thời chưa nhìn ra tính tình, nhưng lúc hắn tỉnh lại cũng vô cùng an tĩnh, trước đây Nghiên Mực tuy rằng cũng ngoan, không khóc không nháo, nhưng hoạt bát, thích động đậy còn thích thể hiện. Tuyên Bảo không như vậy, trước đó Khương Mật lo lắng sợ hắn im lặng quá mức, trong lòng thắc mắc liệu có gì không ổn hay không, nhưng chỉ cần hắn tỉnh lại, có người nói chuyện thì hắn sẽ nhìn qua, bộ dáng rất nghiêm túc lắng nghe, không có vẻ gì là một tên ngốc.

Biểu hiện này khiến Khương Mật yên tâm hơn một chút.

Với cả nàng cảm thấy mình không mơ thấy gì nên chắc là vẫn tốt, có lẽ trời sinh hũ nút. Ca ca hắn nói nhiều, nói hết phần của hắn rồi.

Lúc Tuyên Bảo vừa mới sinh, Nghiên Mực thấy hắn hơi nhăn nheo, chê xấu, hiện tại không chê nữa, cảm thấy đúng là nương sinh ra, không hổ là bảo bối Vệ gia.

Nghiên Mực kiêu ngạo tự treo mình trên chiếc giường gỗ nhỏ vây quanh Tuyên Bảo, vừa nhìn vừa gọi đệ đệ. Tuyên Bảo lại không biết nói chuyện, làm sao có thể trả lời hắn? Khiến Nghiên Mực ủy khuất.

"Nương, người nói xem đệ đệ có phải không thích con hay không? Con gọi mà hắn không trả lời. ”

"Con đang nghĩ gì vậy? Tuyên Bảo còn nhỏ, hắn không biết nói, làm sao trả lời con được? ”

"Tại sao hắn lại không biết nói chuyện?"

"Bởi vì Tuyên Bảo còn nhỏ l, Nghiên Mực khi còn bé cũng không biết nói chuyện, đến tám tháng tuổi mới chỉ biết a a, hơn một tuổi mới biết gọi ông bà nội."

Nghiên Mực ngạc nhiên, không tin hỏi: "Có phải không ạ?" ”

"Sao nương còn có thể lừa con?"

Nghiên Mực hoảng hốt, chờ bà bội của hắn bưng canh tiến vào mới phục hồi tinh thần: "Bà nội con hỏi người này, khi nào thì con học nói chuyện?”

"Hơn một tuổi, trước đó chỉ biết a a nha nha, có ngày đột nhiên kêu bà nội, ta còn cho rằng mình nghe lầm."

"Là thật..."

Ngô bà tử hỏi hắn cái gì là thật? Khương Mật thấy mẹ chồng tới, cười nói: "Nghiên Mực nằm sấp trên giường nhỏ gọi đệ đệ, gọi nửa ngày mới ủy khuất mách với con, hỏi có phải đệ đệ không thích hắn hay không? Con nói Tuyên Bảo nhỏ như vậy biết cái gì? Khoảng một tuổi mới có thể học nói.”

"Là như vậy, Nghiên Mực đừng nóng vội, đệ đệ còn nhỏ."

Nghiên Mực lẩm bẩm nói: " Con còn nghĩ là dạy nương rồi, thuận tiện cũng dạy đệ đệ nhận chữ, kết quả hắn lại không biết nói." Nghiên Mực tuổi trẻ đã có phiền não làm huynh trưởng, còn đang nghĩ đệ đệ ngốc như vậy sau này làm sao đây? Làm ca ca vẫn phải lợi hại hơn một chút.

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói.

Nhớ đến bộ dáng đệ đệ có vẻ không quá thông minh, phải cổ vũ hắn nhiều hơn, nếu nói hắn ngu ngốc thì hắn sẽ đau lòng biết bao.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.