Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1465 chữ

Nói đến làm sa bàn, Khương Mật nhớ tới: "Nương nhớ lần sau ra ngoài thì hỏi thăm xem có ai bán bình nước nóng bằng đồng hay không. ”

"Bình đồng?"

"Là loại bình đồng có thể đóng lại, bên trong rót nước sôi, bên ngoài dùng vải bọc lại, mùa đông ôm cho ấm."

"Con nhìn thấy ở đâu?

"Lúc con cùng tướng công lên kinh được người ta nhét cho một cái, ở quê chúng ta không thấy, có lẽ là của người thường xuyên phải lên phía bắc mua. Con thấy tướng công gần đây lại bận rộn, nửa tháng nay ngày nào cũng ngủ rất, đặt chậu than ở thư phòng nếu than không tốt sợ khói, cho nên con mới nhớ tới thứ kia. Chỉ cần rót nước vào, bọc lại là có thể ấm rất lâu, lạnh thì lại thay nước là được, chỉ cần không hỏng thì có thể dùng rất nhiều năm, không khói không sặc còn không tốn tiền, nương cảm thấy sao?”

Ngô bà tử nghe con dâu miêu tả thì cảm thấy rất tốt, nói nên mua thêm hai cái "Chẳng qua là cái con nói thật sự có bán? ”

“Chỗ khác có , kinh thành sao có thể không?

"Vậy để lão đầu tử đi hỏi thăm một chút, ông ấy biết nhiều người. Nếu không được thì có thể đi hỏi Phùng chưởng quỹ, nhà nghèo chưa từng thấy qua, nhà cao cửa rộng chắc sẽ có, hắn làm chưởng quỹ biết nhiều, có lẽ sẽ tìm được. ”

Việc này nói xong, Ngô bà tử xoay người nhắc Vệ phụ, bảo ông lúc nào ra ngoài tán gẫu thì hỏi một chút. Đúng là có bán, bằng đồng nguyên chất, cũng tốt, nhưng không tiện nghi, nhà người bình thường không cần.

Bởi vì là đồ làm sẵn, Ngô bà tử mua một cái, muốn thử xem có được hay không. Nà mua bình đồng, thấy có bán kèm cả bao vải, cũng mua luôn một cái, mang về nhà rửa sạch sẽ rồi rót nước nóng dùng thử, đúng là không tệ.

Lúc làm việc đặt sang một bên, bận rộn xong lại ôm lên, rất ấm áp.

Thấy Ngô bà tử ôm bình đồng thoải mái nằm liệt một chỗ, Nghiên Mực thắc mắc "Bà nội, sa bàn của con đâu? ”

Đúng rồi, sa bàn.

Bà mua được bình đồng, hưng phấn quá lại quên mất sa bàn, quên mà không thể nói, nếu không Nghiên Mực kiểu gì cũng bĩu môi, Ngô bà tử linh cơ nói đang định làm. Sau khi trấn an cháu trai xong, bà đi mua một cái khay bằng gỗ lim lớn, tìm một ít cát mịn trải lên, lấy một cái đũa, gọt một đầu nhọn, thế là làm xong sa bàn với gậy gôc phụ trợ. Trước khi đưa cho Nghiên Mực còn nhắc nhở hắn tay sờ vào cát không được dụi mắt.

Khương Mật canh chừng hai ngày, thấy hắn dùng rất tốt, cũng không làm bậy, mới yên lòng.

Từ khi có được sa bàn này, Nghiên Mực coi như không còn nhàm chán nữa, mỗi ngày hắn đều mang những chữ đã được học qua viết tới viết lui, chán thì vẽ tranh. Có cái này lúc Vệ Thành này dạy hắn hoặc là cho bài thi cũng thuận tiện hơn rất nhiều, còn nói lúc trước không nhớ ra mà sớm làm cho hắn một cái.

Nghiên Mực nghe xong khuôn mặt hếch lên như con ếch nhỏ "Cha thì nhớ được cái gì? Trông cậy vào cha khéo con mốc meo cả lên rồi ấy.”

Hắn vừa nói xong thì bị gõ một cái "Nói chuyện cho đàng hoàng. ”

"À..." Nghiên Mực ngẩng đầu lên nhìn xà nhà, đổi giọng nói, "Cha bận rộn như vậy làm sao nhớ được con là nhi tử của mình? ”

Còn chưa nói xong, lại bị gõ thêm cái nữa.

Nghiên Mực hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống một lát, chốc lát sau hắn lại dịch trở về: “ Tiếp tục tiếp tục, con còn chưa học xong đâu. Con cảm thays bây giờ con thông minh hơn trước rất nhiều, sao chúng ta không học thêm nhiều từ hơn mỗi ngày? ”

Vệ Thành bảo hắn tới đây ngồi xuống: "Sau sáu tuổi lại thêm, ham hố ta sợ ngươi con không nuốt kỹ, nếu chán thì viết lại nhiều lần những chữ đã học, luyện cho tốt nét chữ đi, chứ bây giờ nhìn xem, mềm oặt không có một chút lực nào. ”

Chữ Nghiên Mực vừa viết vẫn còn ở trên sa bàn, chưa bị xóa đi, Vệ Thành cầm lấy gậy gỗ, viết sang bên cạnh, để hắn nhìn.

Nghiên Mực nói “ Cha viết nhỏ, con viết to”

Vệ Thành cười cười: "Ta có thể viết to, nhưng con lại không viết được chữ nhỏ. ”

Nghiên Mực không phục sắn tay áo muốn thử, chữ viết kia vào trong tay hắn lại trở lên thô kệch ngốc nghếch, không thể nhỏ nhắn tinh xảo như của cha. Thấy nhi tử giày vò cả nửa ngày mà vẫn không viết được, Vệ Thành khuyên hắn dừng lại, từ từ luyện tập: "Con thông minh, nhưng trên đời này không phải không có người thông minh hơn con. Đừng cảm thấy bản thân mới biết được mấy chữ đã rất lợi hại, biết chữ mới là nhập môn, biết xong còn phải viết nó cho thật tốt, viết xong còn phải hiểu được chữ này đến như thế nào, có ý gì, làm sao dùng nó tạo từ tạo câu, con đường phía sau còn rất dài, nhiều người trong Hàn Lâm viện dành cả nửa đời nghiên cứu học vấn, còn cảm thấy chưa đủ, nào có giống con hết sức thỏa mãn.”

Lúc nhàn rỗi, Nghiên Mực thích cãi nhau với cha, nhưng khi nói đến chính sự hắn vẫn sẽ nghe.

Chỉ là nghe xong thì lại cảm thấy ủy khuất, lầu bầu nói còn không phải do cha dạy ít.

"Ta còn lạ gì con, chỉ muốn chạy, không sợ ngã đau à? Đừng có tham vọng xa xôi, có nền móng vững chắc đã, rồi sau này học cái gì cũng nhanh.” Vệ Thành nói xong đưa tay xoa xoa đầu hắn một cái, "Ta là cha con, còn có thể hại con sao? ”

"Chữ vừa rồi con viết thêm hai lần nữa, cầm bút phải đúng."

Nghiên Mực lấy lại gậy gỗ, vùi đầu viết chữ.

Vệ Thành dạy xong bài cho con trai, mới chuẩn bị vào thư phòng phía tây, mới vào không bao lâu, Khương Mật mang bình đồng tới. Vệ Thành nhận lấy bình đồng bọc trong vải, đặt ở trên đùi, chuẩn bị làm việc ban đêm.

Đúng như Vệ Thành dự đoán, trên mặt Hưng Khánh thái tử nhất định phải để lại sẹo, chuyện này ai nên biết đều sẽ biết.

Quốc trượng bảo phu nhân vào cung gặp hoàng hậu, khuyên hoàng hậu một phen.

Lúc thái tử vừa xảy ra chuyện, hoàng hậu rất suy sụp, đối với nàng mà nói chuyện này không khác gì trời sập, lúc ấy ai khuyên nàng cũng không nghe, căn bản không có đầu óc nghĩ xem sau này phải như thế nào, mọi suy nghĩ đều là phải chữa khỏi cho thái tử.

Giờ chữa không được, nàng cũng không thể thật sự kéo toàn bộ thái y ra chém, chỉ có thể nghe nhà mẹ đẻ khuyên, nghĩ lại đường lui.

Ý của quốc trượng là để nàng lợi dụng hoàng thượng còn đang thương tiếc Hưng Khánh, giả vờ đáng thương, mang thai thêm một đứa.

Hoàng hậu cũng có tính toán tương tự, đáng tiếc lại có chút trễ.

Càn Nguyên Đế đã nhận định hoàng hậu và nhà mẹ đẻ nàng nhìn chằm chằm vào ngôi vị hoàng đế, đang hận không thể nghĩ ra biện pháp tốt bức quốc trượng rời khỏi triều đình, làm gì nguyện ý sủng hạnh nàng? Hoàng hậu lúc này mới phát hiện nàng đã mất đi quyền khống chế hậu cung, quyền lực bị phân ra cho quý phi cùng các phi tần khác, muốn lấy về, hoàng thượng lại nói nàng bớt phiền lòng vì chuyện tạp sự, đặt tâm tư lên người thái tử mới phải.

Thái tử! Thái tử!

Trước khi xảy ra chuyện, hoàng hậu yêu thương thái tử nhất, cảm thấy đó là chỗ dựa nửa đời sau của nàng.

Bây giờ, nàng lại không dám nhìn vào khuôn mặt đó nhiều.

Nàng không thể chịu đựng được.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.