Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1384 chữ

Những người này vừa quay về vừa suy đoán, thắc mắc không biết là ai trả giá lớn như vậy để mua chuộc tiểu nương tử đến hại Vệ Thành. Năm mươi lượng, lại là ngân phiếu, có mấy người bỏ ra được?

"Có lẽ là cản đường của người khác, chỉ có quan mới hại hắn thôi."

"Hắn là quan Hàn Lâm, quan Hàn Lâm mà cũng có thể sử dụng thủ đoạn xấu xa như vậy?"

"Chỉ cần có học vấn tốt là có thể vào Hàn Lâm viện, ai biết dưới lớp da kia là người hay quỷ?"

"Này! Người đứng đằng sau chắc đang tức chết! ”

"Hắn tức giận. Ta cũng đang tức giận đây. Lão thái thái vốn đang bàn bạc chuyện làm ăn với ta, lại bị chuyện xui xẻo này quấy nhiễu.” Chủ tiệm may vừa đi vừa mắng, không biết là người nào đáng chém ngàn đao, sau này kiểu gì hắn cũng sẽ bị báo ứng.

Lại nói tiếp về phía vị trạng nguyên sử dụng độc kế này.

Hắn đang ăn lẩu chờ tin tức từ nô tài tâm phúc, kết quả lại chờ được kết quả hỏng chuyện. Vốn dĩ đã có thể thành công, ai ngờ lão nương Vệ Thành ở ngay tiệm may đối diện, lão thái thái kia quả thực không xứng được gọi là quan gia lão phu nhân, là một người lưu manh.

"Đừng nói là lão nương hắn đến, dù là cả nhà hắn đến thì cũng nháo , khóc, lăn lộn, cứ cắn chặt thì bà ta có thể làm gì?"

Trạng nguyên nhận định do phía dưới làm việc không tận tâm, đã thế còn đổ thừa.

Hạ nhân cũng là một bụng nước đắng, nghĩ thầm là vì ngươi còn chưa nhìn thấy lão thái thái kia. Dám khóc? Dám ồn ào? Ăn cái tát đến mức nói còn không rõ, mặt sưng còn hơn cả bánh bao, tiểu nương tử kia yếu đuối, thiếu chút nữa bị bà ấy đánh cho choáng váng. Giọng bà lại lớn, mắng chửi người ta, cả con phố đều nghe rõ ràng, hắn chỉ trốn sau đám người nghe mà còn có cảm giác đầu váng mắt hoa, tiểu nương tử người ta gặp tội lớn.

Nô tài làm việc không tốt, bản thân cũng phải ăn quả đắng, không dám bất bình vì người khác. Trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng còn phải liên tục cúi đầu kể lại, hắn miêu tả ra một lão thái thái lợi hại, nói tướng mạo người nọ khắc nghiệt, có chút gầy gò, rất mạnh tay, xách theo tiểu nương tử bọn họ sắp xếp đi gây sự như xách cổ gà, nhẹ nhàng khéo léo kéo người đến thuận thiên phủ nha.

Nghe thấy việc náo loạn đến tận nha môn, trong lòng trạng nguyên căng thẳng, hỏi hắn không bại lộ thân phận chứ?

"Gia yên tâm, nô tài cẩn thận lắm."

“Ngưoi nói tiếp, Thuận Thiên phủ doãn phá án như thế nào?”

"Thuận Thiên phủ Doãn liên tục đe dọa, tiểu nương tử kia bị dọa sợ vỡ mật, cuối cùng khai ra, ngay cả ngân phiếu cũng nộp lên, nhưng nàng cũng không khai ra được gì, Phủ Doãn nói không có cách nào điều tra, đưa ngân phiếu của chúng ta cho Vệ gia, đánh tiểu nương tử một trận rồi kết án."

Hạ nhân cảm thấy, tuy rằng không làm được việc, nhưng tốt xấu gì cũng không bại lộ thân phận, không có cũng không mất.

Trạng nguyên lang lại không nghĩ như vậy, hắn tức chết đi được.

Chẳng khác nào nói Vệ Thành chuyện gì cũng không sao, còn được thêm ra năm mươi lượng bạc, mà bạc này còn là do hắn tặng?

Trạng nguyên tức ngực, buồn bực đến kịch liệt, hắn là đích xuất, lại vì thông minh biết đọc sách, được sủng ái nhất trong phủ, từ nhỏ chưa từng chịu uỷ khuất. Ngay cả đường khoa cử cũng thuận lợi, thi đình chỉ cần tùy tiện phát huy đã được điểm trạng nguyên, cảm thấy tiền đồ của mình rất tốt, kết quả lại có một Vệ Thành nhảy ra. Người này cái gì cũng không có, nhưng quan lộ thuận lợi hơn hắn bao nhiêu, luận tài học luận vẻ ngoài trạng nguyên lang tự hỏi mình đều không thua, thế nhưng người Mai Phương Trai làm việc lại là Vệ Thành.

Vốn đã rất tức giận, độc kế hai lần đều không thành công, cuối cùng còn tặng cho người ta bạc.

Trước mắt trạng nguyên lang tối sầm thiếu chút nữa ngã xuống, chống mép bàn một lát mới cắn răng nói: "Nữ nhân kia, cầm tiền nhưng không làm được việc, lên nha môn còn dám vạch trần, ta thấy nàng chán sống rồi. ”

"Ý của gia là gì?"

"Cho nàng biết một chút lợi hại."

Hạ nhân cảm thấy tiểu nương tử kia đã đủ thảm, cái gì cũng không vớt được, trước bị lão thái thái đánh một trận, sau còn ăn thêm gậy của thuận thiên phủ nha, khéo đã mất cả nửa cái mạng, còn muốn giáo huấn nàng thật sự là...

Nhưng mà chuyện chủ tử dặn dò hắn cũng không dám chậm trễ, nếu làm không thỏa đáng thì người xui xẻo chính là hắn.

Chuyện sau này người Vệ gia không biết, lúc này Khương Mật đi tới đi lui trong viện, Nghiên Mực ngồi ở cửa chính phòng, hỏi rất nhiều lần, hỏi bà nội đâu? Cha đâu? Sao vẫn chưa về?

"Mẫu thân, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Khương Mật đi tới dưới mái hiên, ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi hắn sao lại nói như vậy?

"Chưa từng thấy nương sốt ruột như vậy."

"Nương là sợ cha với bà nội về muộn thì cơm sẽ bị nguội mất."

Nghiên Mực ngửa đầu nhìn chằm chằm nàng, một lát sau hỏi: "Phải không?" ”

"Nương còn có thể lừa con hay sao?"

"A, vậy thì vậy, thật hy vọng phụ thân nhanh chóng trở về."

Khương Mật chọc chọc khuôn mặt lạnh của hắn "Nghiên Mực có đói không? Nương hâm nóng đồ ăn cho con ăn trước có được không? ”

Nghiên Mực ôm bụng, nói chờ một chút đi, không phải quá đói.

Lúc Thúy cô quay về tìm viện quân, Vệ phụ muốn đi theo, lại sợ trong nhà chỉ còn lại con dâu và hai đứa cháu nhỏ, vạn nhất có chuyện gì thì sao? Hơn nữa Thúy cô cũng nói lão thái bà rất lợi hại, đã khống chế được tình hình, hiện tại chỉ cần tìm chút nhân chứng. Vệ lão đầu mới nhịn không theo, từ lúc đó ông đứng chờ ở ngoài cửa viện, đợi đến bây giờ, thấy xa xa có ánh sáng, còn nghe thấy tiếng người, ông đẩy cửa xông vào bên trong hô một tiếng: "Lão tam tức phụ, đi hâm nóng đồ ăn, hình như lão bà tử đã về. ”

"Được! Con sẽ đi ngay! " Khương Mật đáp ứng, nhéo nhéo khuôn mặt Nghiên Mực rồi vội vàng vào bếp.

Nghiên Mực vỗ vỗ mông đứng lên, cất bước chân ngắn về phía cửa viện, vừa tới cửa thì thấy cha và bà nội hắn về. Hắn trước tiên hô một tiếng sữa, sau đó nhìn về phía Vệ Thành: "Sao giờ cha mới về? Về muộn sẽ làm cho người ta lo lắng.”

Vệ Thành đang muốn hỏi hắn lo lắng cái gì? Nghiên Mực nói: "Nương nghe nói cha có chuyện, cứ đi tới đi lui ở trong sân, nếu không phải còn phải trông đệ đệ, khéo đã chạy theo ra ngoài. ”

Vệ Thành thoáng cái nhụt chí: "Là ta không tốt. ”

"Đúng là cha không tốt! Nhưng mà quên đi... Tiểu nhân không chấp đại nhân. ”

Hai cha con chặn cửa, Ngô bà tử đưa tay vỗ lên lưng Vệ Thành, bảo chàng đi vào, nói cái gì đó. Vệ Thành mang theo Nghiên Mực đi vào sảnh, Ngô bà tử đi theo, Vệ phụ ở cuối cùng đóng cửa.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.