Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1465 chữ

Thời gian trước được thưởng tiền, sau đó tâm tình của bà đặc biệt tốt, thường xuyên cười tủm tỉm, đột nhiên biến thành như vậy sao người bên gối như Vệ phụ có thể không cảm thấy gì?

Hỏi bà, bà lại nói không sao.

"Ta tin bà mới là có quỷ."

Ngô bà tử liếc ông một cái: "Quỷ cái gì, không biết kiêng kị. ”

"Lão bà tử bà rốt cuộc là chuyện gì? Trước đấy không phải đang rất cao hứng hay sao? Ai chọc giận bà rồi? Có phải vì không nhận được thư của lão đại lão nhị hay không? ...... Việc này ta cũng đã hỏi thăm qua, nghe nói mùa đông này không có đoàn xe từ quê nhà chúng ta tới đây, có lẽ là không kịp chuyến trước. Nếu không ta đã mắng người đến như vậy rồi, hai người bọn họ vẫn còn bình tĩnh được? Chẳng lẽ lại không muốn nhận người cha này hay sao? ”

Nhắc tới chuyện này, Ngô bà tử nhớ tới, có một tình huống Vệ phụ còn không biết.

"Năm ngoái trước khi Quách Tiến Sĩ về quê, ông bảo lão tam chấp bút viết vài câu? Hung hăng mắng Đại Lang Nhị Lang? ”

"Đúng vậy, ta nói lão đầu tử ta năm mươi tuổi chỉnh thọ mà các ngươi cun gì có thể quên mất, hay là phải đợi đến khi người mất đi tồi mới nhớ được? Ta mắng nhiều lắm. ”

Ngô bà tử cười một tiếng.

“Lão thái bà này cười cái gì?

"Cười ông ngu ngốc, ông bảo lão tam viết, oing nói một câu hắn viết một câu, hắn viết, Nghiên Mực lặng lẽ nói với ta nội dung không đúng, rất nhiều chữ ông nói cha hắn không viết, cha hắn lại viết rất nhiều chữ ông chưa từng nói qua."

“......”

"Nếu là ông tự viết, muốn viết thành cái gì cũng được, sao lại để cho tiểu nhi tử thay mặt viết thư đi mắng chửi đại nhi tử? Thư nhà viết thành như vậy, người ta nghe không đúng sẽ hỏi, hai tên ngu xuẩn trong nhà kia nói là lão tam viết, thể diện của quan hàn lâm hắn có còn muốn hay không? Lại nói ai biết học vẫn của Mao Đản Hổ Oa ra làm sao? Nếu không học giỏi, phải nhờ Quách tiến sĩ giúp đọc thư, ngươi nói những thứ đó, Quách tiến sĩ làm sao đọc? Ta nói ông sao lại ngu ngốc như vậy? Với tính tình lão Tam, lá thư gửi về đảm bảo một chữ mắng chửi cũng không có, sao ông biết nhất định sẽ có hồi âm? ”

“......”

Vệ lão đầu trợn tròn mắt, một hồi lâu mới hỏi: "Lão tam viết cái gì? Nghiên Mực có nói với bà không? ”

"Không biết, tôn tử ông mới học chữ mấy năm? Hắn không biết hết chữ. ”

Vệ lão đầu cứ như vậy bị dắt mũi đi, hoàn toàn quên mất ông vốn muốn hỏi lão thái bà đang cân nhắc chuyện gì.

Ngô bà tử cũng không muốn gạt người bên gối, bà không biết Vệ Thành đã thăng quan chưa, nếu còn một khoảng thời gian nữa mới đến, nói trước sẽ làm cả nhà lo lắng đề phòng? Thôi thì chờ đến thời điểm mẫu chốt hãy nói với ông, ông tất nhiên phải biết, trong nhà người ngoài ai cũng phải có phòng bị.

Đây chính là vì sao Ngô bà tử chỉ vui lòng mời Thuý cô, cho dù bà có lục phẩm cáo mệnh, nhưng làm chút chuyện cũng không sao , trong nhà có người ngoài chạy tới chạy lui bà mới không an tâm. Hơn nữa cứ cách một thời gian là Khương Mật lại nắm mơ, cũng phải nói với người trong nhà, có người ngoài sẽ vô cùng phiền phức.

Không cần phải chờ đợi quá lâu, cái gì nên đến sẽ đến.

Sau đó không bao lâu, Vệ Thành thật đúng là không hiểu sao lại được đề bạt, mới là hầu đọc hơn nửa năm, bởi vì làm việc chu đáo thỏa đáng được thánh tâm, hiện tại được thăng lên nửa giai, thành thị đọc học sĩ. Chàng lên nửa giai, Khương Mật và mẹ chồng Ngô thị từ an nhân thăng thành nghi nhân.

Phùng chưởng quỹ sau khi nghe nói thì đến chúc mừng, hắn nhớ tới ba bốn năm trước, xe ngựa chạy vào trong kinh, loạng choạng dừng ở trước cửa Tập Cổ Hiên, Ngô bà tử ôm cháu trai chờ ở bên ngoài, Vệ lão đầu mặc một thân quần áo cũ vào cửa hàng hỏi thăm chỗ đặt chân của Vệ Thành. Khi đó cả nhà này không chỉ ăn mặc kém, vào cửa hàng ngay cả chén trà cũng không dám nhận, không dám đụng loạn bất cứ thứ gì. Lúc ấy nhìn rất nghèo nàn, vậy mà mới được mấy năm, lão thái thái đã trở thành ngũ phẩm nghi nhân, ăn mặc cho dù không thể so sánh với gia đình giàu có chân chính, nhưng cungx thể diện hơn nhiều so với trước kia.

Hắn chẳng qua chỉ là nhớ lại bộ dáng lúc nhị lão vào kinh, đã cảm thấy có sự chênh lệch lớn đến thế, về phần lúc Vệ Thành và Khương thị ở nhờ viện nhà hắn, không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ.

Lúc trước là Phùng gia tốt Vệ gia kém, hiện tại hoàn toàn đổi lại. Nhớ tới lúc trước bởi vì nhìn ra được Vệ, Quách hai người có năng lực. Xem ra nhiều năm làm chưởng quỹ đã cho hắn một ánh mắt nhìn người không kém, Vệ cử nhân lúc trước giờ đã là Hàn Lâm viện thị đọc học sĩ, Quách cử nhân cũng đã thi đậu tiến sĩ tam bảng, chắc là đã mưu được chức quan ở địa phương. Sương phòng trước đó cho hai người ở nhờ hiện giờ giá trị tăng lên gấp bội, hơn nữa phòng Vệ Thành từng ở, hắn đã thu dọn để nhi tử chuyển vào.

Phùng chưởng quỹ chứng kiến Vệ gia phát tích như thế nào, với xuất thân của Vệ Thành mà có thể thăng tiến đến như vậy, cũng cảm giác như đang nằm mơ. Trạng Nguyên lang năm đó thì bị đuổi ra khỏi Hàn Lâm viện, bảng nhãn thám hoa đại khái vẫn là lục phẩm thất phẩm, Vệ Thành đã là tòng ngũ phẩm.

Thị đọc học sĩ, nghe cực kỳ có thể diện.

Sau khi Phùng chưởng quỹ tới, cũng có thêm những người khác đến chúc mừng, hàng xóm hai bên đều có, đồng liêu trên quan trường cua Vệ Thành cũng có. Lễ bình thường thì Ngô bà tử nhận, chờ đến khi nhà khác có hỉ sự sẽ trả lại, người tặng trọng lễ bà không dám đòi, mới từ chối một phần trọng lễ, người tặng nha hoàn tới.

Người dẫn hai nha hoàn tới đây là đại quản sự nhà kia, nói phu nhân bọn họ nghe nói ngũ phẩm nghi nhân còn phải tự mình làm việc nhà, ngay cả người hầu hạ cũng không có, thập phần lo lắng, đặc biệt chọn ra hai người biết làm việc đưa tới. Đại quản sự nói xong muốn đưa khế ước bán thân ra, Ngô bà tử liếc mắt một cái nói "Nhà ta không phải là không mời được người, nha hoàn này nhìn còn có thể diện hơn ta, bảo ta sai khiến nàng? Đến nhà ta làm tiểu thư thì có. ”

"Thuê người với nô tài có khế ước bán thân sao có thể giống nhau? Dùng người như Kim Hoàn Ngân Hoàn mới an tâm. Nghi nhân đừng nhìn bộ dáng thanh tú của hai nàng, thật ra có thể làm việc rất tốt, cái gì cũng có thể làm, bảo đảm hầu hạ ngài thoải mái, ngài ngồi ở đó, muốn cái gì chỉ cần phân phó các nàng. ”

Hai nha hoàn còn lộ ra khuôn mặt tươi cười đặc biệt thân thiện, nếu không phải sớm biết hai nàng là tai họa, ai cũng sẽ bị lừa gạt, không giống là người có hắc tâm.

Với cả, nếu bộ dạng giống như người có lòng dạ hiểm độc, sao có thể được phái đi làm loại chuyện này?

Ngô bà tử làm ra vẻ như đang cân nhắc, một lát sau mới nói nhà nhỏ, nhiều lắm chỉ có thể ở thêm một người, không thể giữ hai người.

"Vậy thì để Kim Hoàn lưu lại?"

"Ở lại cũng được."

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.