Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1940 chữ

Nếu là người khác nằm mơ thì cũng chỉ coi như là điềm xấu, nhưng Khương Mật lại có phản ứng lớn khác thường, cả buổi sáng tinh thần nàng hoảng hốt, làm việc gì cũng không nhanh nhẹn như thường ngày, thậm chí còn suýt làm hỏng bữa sáng.

Ngô thị thấy nàng khác thường, vẫn chịu đựng không nói, nhưng thay vì tốt lên thì tình hình lại càng tồi tệ. Đến buổi chiều bà nhìn lại nàng, bảo nàng trở nên bối rối cũng không phải nói quá. Từ khe cửa nhìn vào Tây phòng, Ngô thị thấy nàng vẫn luôn đi đi lại lại, nhíu chặt lông mày, trên mặt thoáng hiện lên vẻ sầu khổ. Nàng giữ trạng thái này một lúc lâu, mới đầu còn do dự, sau khi cân nhắc liền giống như đã hạ quyết tâm, hướng cửa đi tới.

Ngô thị ngồi xổm ở cửa nhìn lén cả ngày, lúc này muốn tránh cũng không kịp, bà dứt khoát không tránh nữa, hỏi thẳng: “ Ngươi hôm nay xảy ra chuyện gì? Giữa ban ngày sao lại trốn trong phòng? Giờ lại chuẩn bị đi đâu?

Tưởng rằng nàng sẽ bối rối chột dạ, không nghĩ tới hai mắt Khương Mật sáng lên, bước hai bước tới bên người Ngô thị, nói:” Con có chuyện muốn cùng nương thương lượng”

Lần này đến lượt Ngô thị hồ đồ, nhíu mày hỏi:” Có chuyện gì?”

“ Nương vào nhà rồi nói”

Ngô thị đi theo vào Tây phòng, ánh mắt ra hiệu cho con dâu có chuyện mau nói. Khương Mật bình tĩnh một hơi, nói:” Hôm qua con nằm mơ”

Nằm mơ? Câu mở đầu khiến Ngô thị hoang mang, thuận miệng hỏi nàng mơ thấy gì.

Khương Mật nhỏ giọng nói:” Con mơ thấy Tam Lang … trước kỳ nghỉ đi tới hiệu sách, giữa đường bị người ta đánh, được khiêng về nhà.”

Chỉ còn hai mươi ngày nữa là học chính đại nhân đến Túc Châu tổ chức thi viện, Vệ Thành âm thầm hạ quyết tâm năm này phải trúng tú tài, thời điểm này mà Khương Mật nói ra chuyện rủi ro như vậy sẽ bị ăn giáo huấn nhưng nàng không để ý.

Ngô thị tức giận, đang muốn cho nàng một bạt tai thì Khương Mật nắm lấy cánh tay bà, vội la lên:” Nương ngài nghe con nói hết đã, con không phải cố ý trù ẻo Tam Lang, con cũng thật sự sợ hãi. Tình huống nhà con nương cũng biết, khi mẹ ruột con bệnh mất sớm, con cũng mơ thấy. Cha con chuẩn bị cưới thêm mẹ kế, con cũng nằm mơ. Ban đầu con cũng không để ở trong lòng, tưởng là ngày nghĩ nhiều thì đêm nằm mộng, nhưng việc này lại xảy ra mấy lần, con thấy là do ông trời thương con số khổ nên mỗi lần gặp chuyện đều báo mộng trước.”

Khương Mật còn chưa nói xong, Ngô thị đã gấp gáp:” Ngươi không lừa ta?”

“ Nương người nghĩ lại xem, con đã gả cho Tam lang, sao có thể không mong hắn lên cao. Con cũng trông mong Tam Lang lên đến đỉnh cao như nương vậy, làm sao có thể bịa ra những lời đáng giận này chứ.”

“ Vậy phải làm sao bây giờ?”

Sau khi hiểu rõ tiền căn hậu quả, người đi đi lại lại liền biến thành Ngô thị.

Nhìn bộ dáng này của mẹ chồng, Khương Mật giữ chặt lại:” Nương đừng nóng vội, ta nhớ trong mơ Tam Lang nói là trước kỳ nghỉ sẽ mang sách chép đi đổi tiền, cùng lúc có bạn học cũng muốn đi hiệu sách nên mấy người bọn họ cùng đi, trong đó có một người nợ tiền không trả bị người ta ngăn lại giữa đường đòi nợ, Tam Lang niệm tình đồng môn đi giúp đỡ mới bị liên luỵ. Con nghĩ con phải lên trấn, chờ trường tư tan học liền cản người, chỉ cần chàng không đi cùng bạn học thiếu nợ kia, hẳn là có thể tránh thoát một kiếp này.”

Ngô thị sống đến tuổi này cũng gặp qua không ít sóng gió, vừa nghe nói mới thấy hoảng loạn, lúc này tinh thần ổn định liền nghĩ đến, Khương Mật không có can đảm bịa chuyện đến mức này, nào là nợ tiền rồi đòi nợ, nếu giả ngay lập tức sẽ bị vạch trần, đến lúc đó nàng sẽ không có kết quả tốt.

Cứ cân nhắc như thế, Ngô thị tạm thời tin tưởng, bà là người nóng tính, lập tức muốn lên trấn, chuẩn bị ngồi trước cổng trường tư đợi nhi tử tan học.

Đi ra đến cửa lại quay vào, hỏi Khương Mật trong mơ chính xác là hôm nay? Giờ nào? Hỏi rõ ràng mới về đông phòng thay một bộ y phục tươm tất rồi mới đi.

Nói là y phục tươm tất cũng chỉ là bộ quần áo đón tiếp khách mời ngày cưới Tam Lang, tốt hơn quần áo làm việc ngày thường một chút.

Ngô thị sợ đứng trước bạn học cũng trường khiến cho Vệ Thành mất mặt, ngày thường có lên trấn cũng không đến gần trường tư, sợ mình là dân quê nông thôn làm vấy bẩn nơi sạch sẽ trước mặt. Nhưng hôm nay bà không lo được nhiều thế, nghe con dâu nói xong một lát nghỉ ngơi cũng không có, nhanh chóng lên đường, gặp người quen cũng không đứng lại hàn huyên, sợ đến trễ sẽ không kịp cản Vệ Thành.

Đương nhiên là không muộn, mà còn khá sớm, thời điểm bà đến trước cổng trường bên trong vẫn còn nghe thấy truyền ra tiếng đọc sách sáng sủa.

Lúc này, Ngô thị mới thở phào nhẹ nhõm, bà không vào trong mà đến đối diện tòm một chỗ đứng chờ, nhìn chằm chằm cửa chính nhà người ta. Nếu không phải chuyện liên quan đến Vệ Thành, Ngô thị tuyệt đối sẽ không có kiên nhẫn như vậy. Chờ đợi ròng rã một canh giờ, cuối cùng cũng có người đi ra. Từ người đầu tiên đi ra sau đó một khắc, bà mới nhìn thấy Vệ Thành. Vệ Thành mặc một bộ trường sam hơi cũ, đeo sau lưng giỏ sách, cùng bạn học vừa nói vừa đi ra ngoài.

Lúc ra khỏi cổng trường, hắn nhìn thấy Ngô thị đang chờ ở phía đối diện. Ngô thị không vội vàng tiến đến chào hỏi nhi tử, vẫn là Vệ Thành chủ động cùng bạn học chào hỏi để bọn hắn đi trước.

“ Trường Hằng huynh không phải là muốn đi hiệu sách?”

“ đúng là muốn đi.”

“ Tại sạo không đi cùng?”

Vệ Thành chỉ chỉ Ngô thị, nói:” Nương ta đến.”

Mấy bạn học kia theo hướng chỉ tay của hắn nhìn thoáng qua, gật gật đầu đi trước, Vệ Thành đến trước mặt Ngô thị, hỏi:” Sao nương lại đến? chờ lâu chưa? sao người không tìm một chỗ ngồi?”

Trên đường Ngô thi đều mải suy nghĩ, quên bịa ra chuyện, đành phải nói thật: “ Còn không phải do nương tử của ngươi.”

“ Mật nương làm sao rồi? Nương ngài cẩn thận nói rõ một chút.”

“ Nàng ở nhà thì có chuyện gì? Nàng vẫn tốt, nhưng nói là tối hôm qua nằm mơ, sáng hôm nay tinh thần có chút không tập trung, thiếu chút nữa quẳng luôn cả bát cơm, nhìn nàng như thế ta còn tưởng là đã làm chuyện gì trái với lương tâm, kết quả nàng lại chạy đến bảo ta nhất định phải lên trấn một chuyến, nói nàng mơ thấy giữa đường ngươi đi hiệu sách bị bạn học liên luỵ xảy ra chuyện, thúc giục ta tới nhắc nhở ngươi một câu…” Ngô thị bỏ qua chuyện mình gấp như con ruồi không đầu, còn nhấn mạnh con dâu không có tiền đồ, chưa thấy qua việc đời nên không vững tâm, nhất định phải là bà tới.

Vệ Thành biết tính nương, nếu thật sự là Mật Nương cố tình gây sự, bà sẽ không đi chuyến này. Chẳng qua Vệ Thành cũng không vạch trần, chắp tay nói: “ Là nhi tử không tốt, ta ở trường tư lâu dài ít khi về nhà, mệt mỏi cả nhà mong nhớ.”

“ Được rồi, vợ ngươi đã nói như vậy, hiệu sách kia cũng đừng đi, về nhà cùng nương.”

Vệ Thành khó xử nói: “ Không được, con cùng chưởng quỹ đã nói xong hôm nay mang sách qua, người không giữ chữ tín sẽ không có được lòng tin.”

Đã nói trước? “ Vậy ta cùng người ở một chỗ, trước khi đi vợ ngươi đã dăn đi dặn lại để ta chú ý đến ngươi.”

Vệ Thành cảm thấy ngọt ngào, hắn không từ chối, cùng nương đi đến chỗ náo nhiệt trong trấn. Mới đi được nửa đường, gặp được mấy người vừa rồi cùng hắn ra khỏi trường, đang gấp rút trở về.

Cản lại hỏi mới biết, vị bạn học họ Tằng cỏ vẻ như thiếu nợ bên ngoài, vừa rồi có người cản đường đòi hắn trả tiền, hắn không trả được còn bị ăn đòn, người này thừa lúc hỗn loạn chạy ra ngoài về trường báo tin. Cái người này nói hai ba câu xong cũng đi xa, Vệ Thành nghe được, nhíu mày nghĩ đến dù sai cũng là bạn học gặp nạn, có thể hay không đi xem một chút, hoặc là hỗ trợ mời đại phu, liền bị Ngô thị giữ lại.

“ Không được đi! Không cho ngươi đi tham gia náo nhiệt, có nghe chưa?”

“ Thiếu nợ phải trả tiền là đạo lý hiển nhiên, hắn bị người ta chặn lại có kiện lên nha môn cũng là hắn đuối lý.”

Vệ Thành thở dài: “ Dù sao cũng là bạn học, về tình về lý còn đều nên đi xem một chút, nếu nghiêm trọng, ít ra cũng giúp hắn mời đại phu tới.”

Không được! Tuyệt đối không được!

Người đó nếu là vì chuyện khác mà bị thương, hỗ trợ mời đại phụ cũng không việc gì, nhưng cố tình là do hắn thiếu nợ không trả nổi, vậy lỡ như đến cả tiền xem bệnh bốc thuốc cũng không trả được, ai trả cho hắn? Không ai trả chẳng lẽ do người mời đại phu đến trả tiền? Giúp một chân cũng giúp ra tai hoạ.

“ Không phải có người đi tìm trợ giúp rồi? Việc này ngươi đừng quản, chúng ta đi vòng qua. Tam Lang ngươi đừng trách nương lòng dạ ác độc, ngươi quên giấc mơ kia của vợ ngươi? Ông trời báo mộng đến chính là thương hại ngươi hai năm liên không thể thi viện, đặc biệt cảnh cáo ngươi chú ý tránh tai hoạ, ngươi lại vội vàng hướng đến phía trước góp vui, ngươi muôn gấp chết ta mới được hay sao?”

Như người ta thường nói, trứng không chọi được đá, nhi tử đương nhiên không đấu lại với nương mình.

Ngô thị nghĩ thầm bà không nhờ người khác mà tự mình chạy đến là đúng. May mà là bà tới, nếu không sẽ hối hận đến chết. Ngẫm lại Khương Mật miêu tả lại tình hình trong mộng của nàng, Ngô thị lúc này mang một lưng mồ hồi lạnh, chân mềm nhũn.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.