Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1181 chữ

Khương Mật đột nhiên cảm thấy mình mới là người ngốc. Nhận thức của nàng về người bên gối hơi phiến diện, những người khác đều thấy học vấn khó khăn, chàng không thấy. Người khác chen nhau sứt đầu mẻ trán cũng không vào được phủ học, chàng không tốn chút sức lực nào, nói vào là vào, chàng sao có thể là người đơn giản?

" Tại sao đột nhiên thất thần? Nàng đang nghĩ gì vậy? ”

" Đang suy nghĩ lời tướng công nói."

" Rất khó hiểu sao?"

Khương Mật lắc đầu, nói không phải như vậy: "Chính là cảm giác người đọc sách các chàng nghĩ gì làm gì đều rất khác với chúng ta. ”

Vệ Thành cười cười: "Cũng không có gì thần bí đến thế. Chỉ là có người, nếu như hắn không theo đuổi cái gì, vậy thì chỉ cần trồng trọt cho tốt vài mẫu đất, có thể ăn no có thể mặc ấm tức sẽ không có băn khoăn. Nhưng nếu muốn leo lên trên, phải thanh tỉnh phải khắc chế, không thể chỉ nhìn thấy lợi ích nhỏ trước mắt, ánh mắt phải nhìn xa trông rộng một chút. Thế nhân đều cảm thấy thân phận càng cao càng tốt, thực ra thì không, tự tại nhất vẫn là ở chỗ hương dã đồng ruộng, còn đứng càng cao càng phải cẩn thận thận trọng. ”

"Vậy sau này thiếp nên làm gì? Làm thế nào để giúp được chàng? ”

Ánh mắt Khương Mật đặc biệt chuyên chú, làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp, nhìn rất thoải mái.

Trong mắt nàng, trong lòng nàng tất cả đều là Vệ Thành, có được thê tử như thế, còn cầu gì hơn?

Vệ Thành đặt tay lên mu bàn tay nàng, nói không cần, "Mật nương nàng như bây giờ đã rất tốt, cái gì cũng không cần thay đổi, chuyện tiền đồ ta sẽ tự mình cân nhắc, nàng chỉ cần ở nhà ăn ngon mặc ấm, sống cho tốt, chờ tin tức tốt của ta. ”

Ngô thị về nhà đụng phải hai vợ chồng con trai thứ ba đang thân mật nói chuyện, chậc chậc một tiếng, bảo nếu muốn nói chuyện thì về tây phòng mà nói, sao lại ngồi ở nhà chính?

"Đúng rồi, Tam Lang còn không phải lên trấn uống rượu sao? Về rồi à?”

" Đúng vậy."

"Uống bao nhiêu? Sao không đi nghỉ ngơi đi?”

"Nói là uống rượu, thực ra là luận văn nói chuyện học hành, con không uống được mấy chén."

" Vậy bàn luận những cái gì?"

"Không nói rõ ràng trong hai ba câu được."

......

Ngô thị vốn chỉ là thuận miệng hỏi một chút, Vệ Thành nói như vậy, bà liền nhớ tới lời Vệ phụ, nói thầm: " Cha con nói ngày mốt thu hoạch, còn chuyện gì ngày mai con đi làm nốt đi, sau đó sẽ nhiều việc bận rộn đấy. ”

Vệ Thành nói không có chuyện gì nữa, hỏi năm nay sắp xếp công việc như thế nào?

"Ta với cha con cũng đang cân nhắc, ta nghĩ con cùng Mật nương phụ trách gặt lúa, công việc này tuy phải khom lưng hơi mỏi, nhưng không mất sức. Các con cắt lúa xuống giao cho cha con tuốt hạt, ta phụ trách đem hạt thóc đã tuốt mang về phơi nắng. Mấy ngày nay cơm nước cũng giao cho ta, ta mang thóc về nhà vừa tiện có thể làm cơm." Ngô thị nói xong hỏi lại nhi tử nghĩ thế nào? Vệ Thành cảm thấy rất tốt, cứ quyết định như vậy.

Sau đó Ngô thị còn đi làm hai cái mũ rơm rộng vành, vì để cho nhi tử tiết kiệm chút sức lực, còn mài lại lưỡi lê một lần nữa.

Vệ gia hết thảy mua mười một mẫu ruộng nước, phân gia, Vệ phụ chia cho ba đứa con trai mỗi người ba mẫu, còn lại hai mẫu thuộc về ông, ông lại sống với Vệ Thành, tính ra hai cha con có tất cả năm mẫu ruộng.

Năm mẫu ruộng, bốn người trong nhà đồng tâm hiệp lực bận rộn ba ngày, hạt thóc tươi thu hoạch được phơi trên sân viện trước cửa nhà, phơi nắng ba ngày. Lúc trong nhà phơi lúa, Vệ phụ đến nhà đại thúc công, muốn mượn cối xay đá.

Ở nông thôn, xát gạo bằng cối xay đá, phía dưới là một khối đá phẳng như cái bàn là thớt cối dưới, đặt bên trên là một bánh xe đá nặng trịch, gọi là thớt cối trên, thóc phơi khô để ở thớt cối dưới, đẩy cho thớt cối trên lăn qua lăn lại, hạt gạo sẽ tách khỏi vỏ trấu.

Loại đồ vật như cối đá, ở nông thôn không phải nhà nào cũng có, dù sao một bộ giá cũng không rẻ.

Vệ gia cũng không mua, muốn dùng thì Vệ phụ sẽ sang mượn nhà đại bá ông ( Vệ Thành gọi là đại thúc công). Bình thường người khác mượn sẽ phải trả tiền, nhưng Vệ phụ thì được mượn miễn phí.

Năm nay cũng vậy, Vệ phụ vừa mới đi qua, còn chưa kịp mở miệng, đường huynh đệ đã cười ha hả hỏi ông tới mượn cối đá à?

Vệ phụ nói phải.

Bên này cũng đang xát gạo, đường huynh đang tính xem nhà mình còn phải dùng bao lâu nữa, để Vệ phụ biết đường mà sang dùng cho hợp lý.

Mấy ngày thu hoạch, cả nhà cùng nhau xuống đất, hiện tại xát gạo lại không cần đến hai vợ chồng Vệ Thành, năm mẫu ruộng thu hoạch xong, lúa bỏ vào kho. Bởi vì lương thực cũ còn lại không nhiều lắm, Vệ phụ kéo một trăm cân thóc đi lột vỏ, lúc làm việc còn cùng đường huynh bọn họ tán gẫu vài câu, chủ yếu là hỏi thu hoạch của nhà người khác như thế nào.

Tại sao ông lại hỏi điều này?

Còn không phải là nhà ông năm nay thu hoạch khác thường, nhiều hơn mọi năm. Năm trước một mẫu ruộng thu được bốn trăm cân lúa, năm mẫu xuýt xoát hai ngàn cân, cũng không thể cất hết vào kho, trước tiên phải nộp thuế đất đai, còn phải chọn một ít hạt phẩm chất tốt lưu lại làm giống lúa, lại phải tính toán xem một nhà mấy người có thể ăn bao nhiêu, giữ lại đủ khẩu phần lương thực nhà mình ăn, còn lại bán cho thương nhân lương thực đổi tiền. Đối với những người kiếm ăn trên đất, miễn là nhà có đất, chăm chỉ trồng trọt, sẽ không dễ dàng bị đói. Chỉ sợ là nhà mình không đủ đất, đất không đủ mà còn gặp phải năm mất mùa , thu kém nhưng vẫn phải nộp thuế đất... Cứ ở mãi trong vòng luẩn quẩn này, cuộc sống dần trở nên khó khăn.
Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.