Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chướng khí mù mịt ( canh bốn )

Phiên bản Dịch · 732 chữ

……

Thôn Trường Bình.

“Tam đệ muội, Lan nha đầu mấy ngày nay như thế nào rồi? Có bớt sốt không? Có nguyện ý thấy ta không?”

Trong sân nhà Dương Hoa Trung, Dương Hoa Lâm nhìn cửa phòng cho khách đóng chặt, đè thấp âm thanh dò hỏi Tôn thị đang ngồi giặt đồ.

Tôn thị nói: “Hai ngày trước vẫn luôn phát sốt, nói mê sảng rất nhiều.”

“Đêm qua cuối cùng cũng giảm nhiệt, có tỉnh một lần, ồn ào đói bụng.”

“Ta đút cho nàng một chén cháo, vẫn luôn ngủ, đến bây giờ còn chưa có tỉnh.” Tôn thị nói.

Nghe được lời này, Dương Hoa Lâm cũng an tâm hơn.

“Giảm sốt là tốt rồi.”

“Hai cân xương sườn này ngươi cầm đi, hầm chút canh bổ cho con bé, khuê nữ của ta bị bệnh nặng một hồi, đại thương nguyên khí.” Dương Hoa Lâm nói.

Tôn thị tiếp nhận xương sườn, gật gật đầu.

“Sau này chờ Lan nha đầu tỉnh, ta sẽ khuyên nàng gặp nhị ca.” Tôn thị nói.

Nghe được lời này của Tôn thị, Dương Hoa Lâm vẻ mặt cảm kích.

“Tốt, tốt, vậy toàn dựa vào tam đệ muội.” Hắn nói.

“Ta cũng nên đi trở về, trong nhà còn có hai hài tử……”

“Nhị ca, ngươi chờ chút.” Tôn thị đột nhiên gọi Dương Hoa Lâm lại.

“Sao thế?” Dương Hoa Lâm hỏi.

Tôn thị tiến lên một bước, hỏi hắn: “Nhị ca nói sẽ điều tra rõ ràng, vậy ngươi điều tra như thế nào rồi?”

Dương Hoa Lâm ngẩn ra, trên mặt xẹt qua một tia khó xử.

“Ta ban đầu là tưởng hỏi chuyện nương Phúc Nhi, nhưng ngày đó nàng trở về, liền bị bệnh.” Hắn nói.

“Bị bệnh?” Tôn thị kinh ngạc.

Bệnh này có phải tới quá đột nhiên hay không?

“Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?” Tôn thị hỏi thăm.

Dương Hoa Lâm nói: “Không thể nói là nghiêm trọng, nhưng cần nằm trên giường, chỉ ở thời điểm nấu cơm miễn cưỡng xuống đất một chút.”

“Nói là đau bụng, cả người không có lực.”

“Ta ban ngày vội vàng đi trấn trên buôn bán, buổi chiều về đến nhà, cũng cố chạy tới chỗ Lan Nhi một chút, không lưu ý nương Phúc Nhi được.”

“Chờ nàng khỏi bệnh, ta sẽ hỏi nàng về sự tình Lan nhi.” Dương Hoa Lâm nói.

“Ta tuyệt đối sẽ không để cho khuê nữ của chính mình bị người đạp hư!”

Nghe được lời này của hắn, Tôn thị yên tâm.

Dương Hoa Lâm vừa mới đi, lão Dương liền từ trong một gian phòng phía sau Tôn thị ra tới.

“Lão nhị đã rời đi?” Hắn hỏi.

Tôn thị gật gật đầu, “Nói là Tiền thị bị bệnh, vội vàng trở về chăm sóc hai hài tử.”

Lão Dương cau mày, thở dài một hơi.

“Ta cảm thấy thực tà môn, nhị ca ngươi lúc trước là người tinh quái, sao bây giờ lại bị một nữ nhân như vậy lừa dối đến xoay quanh chứ?” Lão Dương buồn bực nói.

Tôn thị cười cười: “Cái này kêu là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi!”

“Cha, thừa dịp Lan nha đầu còn chưa có tỉnh, con đi nấu cơm tối.”

Lão Dương gật đầu: “Được, ngươi đi đi, ta ngồi trong sân, ngươi không cần lo lắng.”

Tôn thị ‘ vâng ’ một tiếng, ngay sau đó thu chậu giặt, bước nhanh đi hậu viện.

Ăn cơm tối, Dương Nhược Lan tỉnh.

“Lan nhi, cháu đã tỉnh? Có khát nước không?”

Âm thanh ôn nhu của Tôn thị vang lên bên cạnh giường.

Đối thượng với tươi cười dịu dàng của Tôn thị, đôi mắt vô thần của Dương Nhược Lan tức khắc lộ ra một tia ánh sáng.

“Nương……”

Nàng há mồm gọi Tôn thị một tiếng.

“Lan nhi, ta là tam thẩm của cháu, không phải nương cháu……”

Tôn thị kiên nhẫn sửa đúng lại.

“Không, ngươi là nương ta, ngài chính là nương ta!”

Dương Nhược Lan rất là cố chấp nói, biểu tình nhiều vài phần vội vàng.

Tôn thị chạy nhanh đi đến mép giường.

Nàng giơ tay vuốt ve trán Dương Nhược Lan, lại sờ soạng chính mình.

Lẩm bẩm nói: “Đã không còn sốt nha, sao vẫn nói mê sảng vậy?”

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.