Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chính Mình Ổ Chó Hảo

Phiên bản Dịch · 1529 chữ

Bên này, Tôn thị cùng Dương Nhược Tình bắt đầu dọn đồ đạc.

Đồ đạc nguyên bản cũng không nhiều lắm, mọi người đồng tâm hiệp lực, không đến một canh giờ, liền dọn xong toàn bộ. Ngay cả Dương Hoa Trung đang nằm trên giường không có năng lực tự vận động, cũng đã được Đại Ngưu đưa sang tiểu sương phòng đã được thu dọn sạch sẽ ở phía sau.

Dương Nhược Tình cầm chiếc ghế đôn què một chân, nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ mà mình đã ở từ lúc xuyên qua đến giờ, nhẹ nhàng đóng cửa, lập tức đi về tiểu viện tử phía sau.

Ba gian tiểu sương phòng này, bởi vì trước kia là phòng để chứa đồ nên so với các gian nhà ở trước đây thấp bé hơn nhiều, thậm chí còn rách nát.

Trong phòng rất nhiều chỗ bị mưa dột, cũng may ngũ thúc cùng đường nhị ca đã tìm tới một ít cỏ tranh lấp kín những lỗ thủng đó, lúc này mới tạm thời yên ổn.

Tôn thị bên kia trải giường, đỡ Dương Hoa Trung nằm xuống xong, lại vội vàng qua bên này giúp Dương Nhược Tình trải giường chiếu. Nhìn căn phòng ẩm ướt âm u hơn cả trước kia, Tôn thị lại không cầm được nước mắt.

Cân nhắc cảm xúc xa sút của Tôn thị, Dương Nhược Tình trong lòng tuy thấy thực bình thường, nhưng vẫn rút ra tâm tư tới khuyên Tôn thị.

“Ổ vàng ổ bạc, không bằng ổ chó của chính mình. Nương, ngài đừng khóc! Chúng ta nên cao hứng mới đúng, bởi vì từ giờ trở đi, tiền ta kiếm, đều về túi của ta, nhật tử, nhất định sẽ càng ngày càng tốt!”

Nghe được lời khuyên của con gái, Tôn thị có điểm kinh ngạc.

Nàng chính mình chịu khổ trụ chỗ nào cũng được, nhưng lại đau lòng khuê nữ. Tuy nhiên nhìn bộ dáng tiểu đại nhân của con gái, còn dành tâm tư đi khuyên mình, Tôn thị trong lòng không rõ là tư vị gì.

“Con gái ngoan!”

“Hì hì.” Dương Nhược Tình ngọt ngào cười, nhìn sắc trời bên ngoài, thúc giục Tôn thị: “Nương, sắp đến trưa rồi, chuyện ngài muốn mượn nhà bếp, có thể đi nói với ông bà nội rồi.”

Tôn thị nghĩ đến việc này, vội lau nước mắt trên mặt, gật gật đầu: “Được, mẹ đi đây.”

Tôn thị vội vàng ra khỏi nhà, đi tiền viện nơi phòng nghỉ của lão Dương cùng Đàm thị.

Dương Nhược Tình tự mình sắp xếp đồ đạc xong, liền đi sang phòng cách vách của Dương Hoa Trung và Tôn thị.

Trong phòng này, trừ bỏ giường của Dương Hoa Trung cùng Tôn thị, còn có một cái khác dựa gần vách tường dành cho hai đệ đệ Đại An cùng Tiểu An. Một cái giá rửa mặt, một ngăn tủ đơn sơ để quần áo, một cái bàn, hai cái ghế dựa cũng đủ khiến cho căn phòng nhỏ chật chội, chỉ chừa được một lối đi nhỏ ở giữa.

Dương Nhược Tình trò chuyện cùng Dương Hoa Trung mấy câu, sau đó liền sang căn phòng cách vách xem đám người ngũ thúc đắp bệ bếp. Bệ bếp được đắp bằng đất đỏ, so với bệ bếp của Dương gia thì có chút nhỏ, tuy nhiên cũng đủ để được hai nồi nấu, bên trong dùng để nấu cơm nấu nước, bên ngoài dùng để xào rau. Chỉ là hiện tại nồi, chén, gáo, chậu rửa đều chưa có nên bệ bếp trống không, nhìn không quen mắt lắm.

Mấy ngày nay nàng đều chăm sóc, trò chuyện với Dương Hoa Trung, tuy rằng chỉ nói dăm ba câu việc nhà, nhưng nội dung đều chứa một ít mục đích.

Qua Dương Hoa Trung, nàng biết rằng thời đại này gọi là Đại Chu, tuy nhiên, Đại Chu này không phải là Đại Chu trong lịch sử của Hoa Hạ.

Thôn nàng đang ở gọi là thôn Trường Bình. Ngọn núi cao đến gần chạm trời ở phía sau thôn gọi là Miên Ngưu Sơn.

Cách Trường Bình thôn ba mươi dặm là Thanh Thủy Trấn, mỗi tháng mùng một cùng mười lăm, làng trên xóm dưới thôn dân đều sẽ đi Thanh Thủy Trấn họp chợ.

Ngoài ra, qua nói chuyện với Dương Hoa Trung, nàng cũng nắm được đại khái giá cả của một số đồ vật ở thời đại này, cũng đều là dùng tiền để mua như ở hiện đại.

Lúc này, nàng đang nhìn phòng bếp trống không, trong lòng lạch cạch gõ bàn tính, chỉ chốc lát, liền tính ra cần bao nhiêu nồi, chén, gáo, chậu.

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng bếp, Dương Nhược Tình phục hồi lại tinh thần, liền thấy bóng dáng Tôn thị thấp thoáng ở bên ngoài nhà bếp.

Dương Nhược Tình trong lòng hơi ngạc nhiên, lúc thoáng nhìn qua, nàng liền cảm giác được Tôn thị hình như đang vô cùng khó xử.

Trong lòng nàng dấy lên sự căng thẳng, chẳng lẽ là……?

Nàng vội vàng đi ra ngoài, Tôn thị quả thực đang đứng trước cửa phòng, dưới mái hiên lợp bằng cỏ tranh, sắc mặt vô cùng lo lắng.

“Nương, sao sắc mặt lại ngài lại khó coi vậy? Có phải bà nội không cho chúng ta mượn nhà bếp không?” Dương Nhược Tình đi lên liền hỏi.

Tôn thị nhìn Dương Nhược Tình một cái, liền cúi xuống rũ mi, nhẹ nhàng gật đầu.

Dương Nhược Tình trong lòng vẫn luôn khó chịu với Đàm thị, việc này càng làm một chút khó chịu trở thành nổi giận lôi đình. Nhưng nàng biết, nếu hiện tại nàng đi tiền viện nháo một hồi, cũng chẳng có tác dụng gì. Có khi còn khiến Trường Căn thúc cùng Đại Ngưu thúc khó xử.

Làm sao bây giờ? Bây giờ đã sắp đến bữa trưa, mọi người sẽ ăn gì?

Đúng lúc này, vợ của Đại Ngưu thúc tới, một tay xách theo một chiếc nồi sắt nhỏ, một tay kia xách theo tay nải, đi về phía này, âm thanh lách cách lang cang thanh thúy vang lên theo từng bước chân của bà.

“Nương Tình Nhi ……”

“Đại Vân!” Tôn thị lên tiếng, mang theo Dương Nhược Tình đón Đại Vân vào nhà bếp.

Đại Vân mới vừa đứng vững, Đại Ngưu thúc đang đắp bếp liền hướng về phía vợ mình quở trách: “Ngươi cọ tới cọ lui việc gì mà giờ này mới đến? Đã sắp trưa rồi!”

Đại Vân vẻ mặt ủy khuất, trừng mắt nhìn nam nhân nhà mình một cái, xoay người, mặt đầy vẻ xin lỗi nói với Tôn thị: “Ta định sang sớm, nhưng vừa bước chân ra cửa thì có người bên nhà mẹ đẻ sang, trú mưa một lúc, người vừa đi, ta liền tới đây ngay.”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Tôn thị vội lắc đầu.

Đại Vân lấy từ trong đống đồ mình đem tới ra một chiếc nồi sắt han rỉ, đen xì, mấy chiếc chén bằng gốm đất, mấy đôi đũa, còn có một ít chai, lọ, vại, bình.

Tôn thị cùng Dương Nhược Tình vừa nhìn đến mấy thứ này, đôi mắt đều sáng lên.

Bên kia, Đại Ngưu nhìn đến tức phụ nhà mình mang đến mấy đồ này, lửa giận vừa mới áp xuống, lại dâng lên.

“Ta nói ngươi sao lại làm việc thiếu quy củ vậy? Bao nhiêu đồ không mang, lại mang đến toàn đồ rách nát thế này, dùng thế nào được?”

“Ngươi hiểu cái gì?” Đại Vân cũng không sợ Đại Ngưu, gân cổ lên trả lời: “Ngươi là đàn ông, làm sao hiểu được những khó xử của phụ nữ trong việc bếp núc? Vừa vào nhà mới, không thể thiếu những đồ đạc này, bằng không ngươi ăn thịt tươi, gạo sống chắc?”

Đại Ngưu sửng sốt, nhìn lại bệ bếp trống không, gãi gãi đầu, hình như đúng là như vậy!

Hôm nay trời mưa, lão tam lại phải nằm yên trên giường, Tôn thị có một mình, cũng không kịp chạy lên trấn trên mua đồ. Xem ra tức phụ nhà mình cũng cân nhắc thật chu đáo!

Bên kia, Tôn thị cùng Dương Nhược Tình đã vui mừng ngồi xổm xuống bên cạnh đống đồ vật Đại Vân đưa tới, nghe Đại Vân giới thiệu từng cái, từng cái một.

“Đây là muối, đây là dầu ăn, còn đây là tương ớt do tự tay ta làm.”

“Ta biết ông bà nội Tình Nhi chỉ cho các người có 50 cân thóc chưa xát vỏ, sợ ngươi cũng chưa có thời gian đi nghiền. Đây là thóc nhà ta mới thu hoạch trong năm nay, ta đã nghiền 50 cân gạo trắng, đem biếu nhà mẹ đẻ ta 10 cân để ăn cho tươi mới, cũng mang đến đây cho các ngươi mười cân để dùng tạm lúc khẩn cấp này đã.”

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 294

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.