Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạc gây trở ngại ta làm việc ( canh ba )

Phiên bản Dịch · 1594 chữ

Lạc Phong Đường vỗ về bờm ngựa, nói với Dương Nhược Tình: “Con ngựa này đã chạy một đêm, cũng đã mệt mỏi và khát.”

“Ta trước mang nó đi cửa hàng xe ngựa gần đây cho ăn cỏ và nước, một hồi sẽ đến tìm ngươi sau!”

Dương Nhược Tình gật đầu.

Chờ lần tới đi trấn Thanh Thủy, còn phải cưỡi nó!

Hai người ở cửa y quán đường ai nấy đi.

Dương Nhược Tình xoay người vào y quán, ở đại đường hỏi thăm tiểu nhị trước mặt.

Sau đó lập tức chạy đi hậu viện của y quán.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy đại đường ca Dương Vĩnh Tiên đang đứng ở trước cửa một căn phòng, đỡ vách tường ở kia nôn khan.

Dương Nhược Tình vội vàng đi qua, đỡ lấy hắn.

“Đại ca, ca làm sao vậy?”

Dương Vĩnh Tiên khí sắc không phải thực tốt.

Hắn hướng Dương Nhược Tình vẫy vẫy tay nói: “Không có việc gì, sợ là trên đường xóc nảy, nên có chút buồn nôn.”

Dương Nhược Tình suy nghĩ một chút, phỏng chừng hắn say xe.

Người đọc sách mỗi ngày đều chỉ ở trong phòng ôn thư, thiếu vận động.

Đột nhiên suốt đêm ngồi xe ngựa, thân thể chịu không nổi.

“Đại ca, sao ngươi không vào nhà ngồi nghỉ một chút đi?” Nàng lại hỏi.

Dương Vĩnh Tiên lắc đầu: “Trong phòng đều là mùi máu tươi, ta ở bên ngoài ngồi là được rồi.”

“Ta suốt đêm hôm qua đi huyện thành báo tin, gia gia và cha ta bọn họ đều đang ở bên trong.”

Dương Nhược Tình bừng tỉnh, trách không được ở cửa có hai chiếc xe ngựa.

“Đại phu đang giúp ngũ thúc cầm máu, ngũ thúc đã tỉnh. Chuẩn bị điều trị cánh tay bị đánh gãy cho ngũ thúc……”

“Được rồi, đại ca, ca trước ngồi một lát, muội vào xem ngũ thúc.”

Nàng ngay sau đó đẩy cửa phòng ra.

Xộc vào mũi là một cỗ mùi máu tươi.

Trong phòng rất đơn giản, ở giữa đặt một chiếc giường, Dương Hoa Châu đang nằm ở mặt trên mở to mắt.

Trên mép giường, vây quanh một vòng người.

Lão Dương, Dương Hoa An, Dương Hoa Lâm, Dương Hoa Trung, Dương Vĩnh Tiến.

Còn có một người nam nhân trung niên nuôi râu dê, lạ mặt, nhìn dáng vẻ hẳn là đại phu.

Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn một lượt.

Dương gia phụ tử, một đám biểu tình tiều tụy, trong mắt tràn ngập tơ máu.

Đặc biệt là lão Dương, cả người đều cảm giác già nua mười mấy tuổi.

Nhìn thấy Dương Nhược Tình tiến vào, Dương Hoa Trung đang đứng ở dưới giường kinh ngạc.

“Tình Nhi, sao con cũng tới đây?” Hắn hỏi.

Dương Nhược Tình nói: “Con không yên tâm ngũ thúc, lại đây nhìn xem.”

Dương Hoa Châu trên giường nghe được lời này, nhìn qua.

Thấy Dương Nhược Tình, trên khuôn mặt tái nhợt của Dương Hoa Châu lộ ra nụ cười suy yếu.

Hắn giãy giụa, muốn hướng Dương Nhược Tình vẫy tay, nhưng cánh tay kia vừa nhấc liền đau đến xuyên tim thực cốt.

“Ngũ thúc, thúc đừng lộn xộn.”

Dương Nhược Tình khẩn trương dặn dò một tiếng, bước nhanh đi vào mép giường.

Lão Dương cùng Dương Hoa An nhìn thấy nàng đã đến, cũng chưa hé răng.

Dương Hoa Lâm bĩu môi, “Việc gì cũng đều không thể giúp được, theo tới thêm phiền.”

“Nhị ca, ngươi nói gì?”

Một ánh mắt lạnh lẽo của Dương Hoa Trung quét về phía Dương Hoa Lâm.

Dương Hoa Lâm từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, xoay mặt qua chỗ khác, không phản ứng.

Dương Hoa Trung nhíu mày.

Lão Dương lúc này ra tiếng: “Đừng gây chuyện nữa, Từ Đại phu còn phải bó xương cho lão ngũ.”

Tầm mắt mọi người một lần nữa rơi trở lại trên tay Từ Đại phu râu dê.

Bó xương?

Là gãy xương sau đó làm cho thẳng sao?

Dương Nhược Tình thầm nghĩ, tầm mắt cũng ngay sau đó đuổi theo xem tay của Từ Đại phu.

Chỉ thấy Từ Đại phu kia đầu tiên là xử lý ở trên cánh tay bên trái của Dương Hoa Châu.

Bên cạnh để một cái chén, trong chén có rượu.

Châm lửa, rượu liền bốc cháy lên.

Từ Đại phu dùng ngón tay vớt một ít rượu thiêu đốt, chụp ở trên cánh tay Dương Hoa Châu.

Sau đó xoa ấn lên.

“Á……”

Thân thể Dương Hoa Châu căng chặt lên.

Mặt cắt không còn giọt máu, đau đến cả người phát run, tròng mắt muốn lồi ra.

Người bên cạnh nhìn thấy cũng nhảy khóe mắt.

Lão Dương nói: “Lão ngũ, cố gắng chịu đựng!”

Bên kia, Từ Đại phu một bên đẩy, một bên không nhanh không chậm nói: “Xương cốt cánh tay bị đánh gãy, gân mạch cũng rối loạn, trước cần phải nắn cho thẳng.”

“Nắn gân mạch, lại bó xương, bốc mấy liều dược trị liệu vết thương về nhà đun uống, nghỉ ngơi tầm hai tháng, không sai biệt lắm sẽ khỏi!”

Thật vất vả chỉnh lại gân mạch cho thuận xong, Từ Đại phu xoay người đi bó xương.

Bên này, Dương Hoa Châu nằm ở trên giường, mồ hôi lạnh chảy ướt hết cả quần áo trên người.

Dương Nhược Tình đi qua, cầm lấy cái khăn, giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán và đôi mắt.

Dương Hoa Châu lúc này mới chậm rãi hồi phục lại một hơi.

“Vẫn là chất nữ thận trọng.” Hắn nói.

Dương Nhược Tình cong môi cười, lòng tràn đầy đau xót.

Ngũ thúc phải chịu trận đau khổ này, thật không đáng.

Đều là tại Dương Hoa Mai, bà cô chết phì chọc họa, khiến một đống người đi theo chịu tội thay!

Rất nhanh, Từ Đại phu liền đã trở lại.

Trong tay cầm một tấm băng vải.

Hắn cầm lấy cánh tay bị gãy xương của Dương Hoa Châu, đầu tiên là nắn xương vài cái.

Khiến Dương Hoa Châu vừa mới lau hết mồ hôi lạnh, oanh một cái lại rơi ra như mưa.

Từ Đại phu quay đầu nói với Dương Hoa An, Dương Hoa Lâm bên cạnh: “Lại đây phụ một chút.”

“Đợi lát nữa bó xương có chút đau, các ngươi giữ chặt, đừng để hắn lộn xộn.”

Huynh đệ Dương gia vội vàng tiến lên, chiếu theo phân phó của Từ Đại phu, người ấn giữ chân Dương Hoa Châu, người ấn giữ ngực hắn.

Không cho Dương Hoa Châu nhúc nhích.

Từ Đại phu túm dây cột, đem cánh tay Dương Hoa Châu gắt gao buộc chặt lên……

“Chờ một chút!”

Một đạo thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên.

Ngón tay Từ Đại phu khựng lại, giương mắt nhìn về Dương Nhược Tình bên này.

Còn chưa có há mồm, Dương Hoa Lâm bên cạnh liền quát: “Mập nha đầu ngươi biến đi, đừng gây thêm phiền.”

Dương Nhược Tình không thèm phản ứng Dương Hoa Lâm.

Nàng nhìn Từ Đại phu và đây cột trong tay ông, nói: “Từ Đại phu, ông bó xương cho ngũ thúc ta như vậy, không thể đạt được hiệu quả khép kín đi?”

Nàng hỏi.

Chỉ vào cánh tay Dương Hoa Châu : “Ngươi chỉ dùng dây cột này để bó lại sẽ không ổn định, dễ dàng phát sinh lệch vị trí một lần nữa, tạo thành thương tổn lần thứ hai.”

Dương Nhược Tình nói.

Đối với kiểu vết thương này, nàng bệnh lâu ngày thành đại phu.

Gãy xương, đầu tiên là phải chỉnh trở lại vị trí cũ.

Trở lại vị trí cũ chính là đem vị trí đoạn xương bị gãy đang sai lệch chỗ chỉnh về vị trí bình thường hoặc tiếp cận vị trí bình thường.

Tiếp theo chính là cố định.

Phương pháp cố định thường dùng, có ván kẹp, băng vải thạch cao, giá cố định ở bên ngoài……

Gác ở hiện đại, còn có thể thông qua giải phẫu rạch ra rồi đặt lên các tấm thép, kim thép, vít, …vân vân…..

Cổ đại không làm như vậy được, thông thường đều là dùng băng vải.

Nhưng tình huống này của ngũ thúc, vừa thấy liền không thích hợp băng vải, bởi vì hắn bị hao tổn tới gần khớp xương.

Chỉ cần hơi chút nhúc nhích một chút, liền dễ dàng sai vị trí.

Nghe Dương Nhược Tình nói, Từ Đại phu vẻ mặt không vui.

“Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, biết cái gì? Đi đi, đi đi, đừng gây trở ngại ta làm việc.” Hắn nói.

Dương Nhược Tình nhíu mày, định nói tiếp.

Dương Hoa Lâm đã ở kia hung hăng trừng mắt nàng: “Từ Đại phu là đại phu nổi danh trấn Bạch Tuyền.”

“Làng trên xóm dưới nhà ai có người đau đầu, nóng sốt, bị thương, đều đến nơi này của ông để trị liệu.”

“Mập nha đầu ngươi muốn thể hiện, cứ về nhà đóng cửa lại mà diễn, đừng ra bên ngoài làm ồn ào!”

Dương Hoa Lâm giọng nói vừa dứt, lão Dương cũng nói: “Mập nha đầu, ngươi đứng yên đi, đừng gây trở ngại Từ Đại phu làm việc.”

Dương Nhược Tình nhìn Dương Hoa Châu đang nằm trên giường vẫn còn đang đau đến đôi mắt trắng dã, nhăn chặt mi.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.