Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật muốn khổ tận cam lai ( canh bốn )

Phiên bản Dịch · 1594 chữ

Bào gia tẩu tử mắt sắc, thấy Dương Nhược Tình đang ngó đầu nhìn, vội vàng hướng về phía nàng tiếp đón.

“Đây không phải là Tình nha đầu nhà tam tẩu sao? Nương cháu đang ở trong này, mau vào đây!”

Dương Nhược Tình ngay sau đó vào phòng, mỉm cười cùng nhóm phụ nhân nhất nhất chào hỏi.

Bào gia tẩu tử đứng dậy, đỡ bả vai Dương Nhược Tình, nhìn từ trên xuống dưới.

“Mới một đoạn thời gian không gặp, Tình nha đầu đã gầy bớt đi, cũng trắng hơn, trổ mã đến càng xinh đẹp hơn nha?”

Bào gia tẩu tử vừa nhắc nhở, ánh mắt Tôn thị và Chu bà mối cũng đều dừng ở trên người Dương Nhược Tình.

Tôn thị nói: “Thật không?”

Chu bà mối nói: “Ngươi làm nương mỗi ngày đều nhìn, nên không có thể phát hiện ra.”

“Chúng ta cách một đoạn thời gian mới gặp, liếc mắt một cái liền nhìn ra.”

“Tình nha đầu thật là gầy đi một ít, trắng hơn một ít, thật sự xinh đẹp lên!”

Khi Chu bà mối và Bào gia tẩu tử khen, Đàm thị ngồi ở một bên cúi đầu uống trà, coi như không nghe thấy gì.

Lạc Đại Nga cười ngâm ngâm, ngồi ở kia nhìn nhìn, ánh mắt hơi lập loè.

Tâm tư của cháu trai nhà mình đối với nha đầu này, nàng là người làm cô thấy đến rõ ràng.

Nha đầu này, chẳng lẽ tương lai thật đúng là cháu dâu của mình?

Nàng cũng không phải là một người dễ đối phó!

Được nhóm phụ nhân khen, mặt Dương Nhược Tình cũng đỏ lên.

Thuận miệng đáp lại vài câu cho có lệ, sau đó nói với Tôn thị: “nương, nương bồi các vị thím và tẩu tử ngồi một lát, con đi đến phòng ngũ thúc chào hỏi ngũ thẩm một cái.”

“Được, con đi đi!”

Dương Nhược Tình đi ra khỏi phòng Đàm thị.

Đến căn phòng đối diện của Dương Hoa Châu .

Dương Hoa Châu đang ngồi dựa ở bên giường, trên người khoác một kiện áo bông đầy mụn vá.

Đôi mắt lại đuổi theo một thân ảnh yểu điệu đang chuyển động trong phòng.

Bào Tố Vân trên đầu quấn khăn, đang thu dọn phòng.

Đem rìu, cưa, mấy đồ linh tinh dọn đến dựa gần góc tường.

Để ở giữa phòng hiện ra một lối đi.

“Tố vân, mệt mỏi liền nghỉ đi.”

Dương Hoa Châu nói.

Bào Tố Vân gật gật đầu, lau mồ hôi trên má, xoay người ngồi xuống bên mép giường.

Vừa mới ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt sáng quắc của nam tử đang nhìn mình.

Khuôn mặt Bào Tố Vân hiện lên hai đóa mây đỏ ửng.

“Lão ngũ, huynh có khát không? Ta đi rót cho huynh một chén trà nóng nhé……”

Nàng giống như có chút khẩn trương, xoay người muốn đứng lên.

Cánh tay lại bị Dương Hoa Châu nắm lấy.

Dương Hoa Châu dùng cánh tay không bị thương cầm lầy tay Bào Tố Vân.

“Từ khi vào phòng, nàng đã luôn vội đến chân không chạm đất. Ta muốn nàng ngồi xuống, bồi ta nói nói mấy câu.”

Dương Hoa Châu nói.

Bào Tố Vân mặt càng đỏ hơn, cắn môi, ngồi trở về.

Nàng cúi đầu xuống, cũng không biết nên nói gì.

Dương Hoa Châu cũng không biết nên nói gì.

Hai người liền như vậy xấu hổ ngồi đối diện nhau, trong phòng, chỉ nghe được hết đợt này đến đợt khác tiếng tim đập hỗn loạn.

Một lát sau, vẫn là Dương Hoa Châu dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.

“Lần này nàng có thể tới thăm ta, trong lòng ta thật cao hứng, thật sự.” Hắn nói.

Bào Tố Vân cười cười: “Trong nhà đi cũng vội, không lấy ra được đồ gì bổ dưỡng để tới thăm ngươi, chỉ mang theo một con gà mái già tới.”

Dương Hoa Châu nói: “Chỉ cần ngươi có cái tâm này, thì dù cho mang rơm rạ, ta cũng vui.”

Bào Tố Vân giương mắt, liếc nhìn nam tử trước mặt một cái.

Trái tim thấp thỏm bất an của nữ nhân giống như là được thứ gì đó sưởi ấm tới.

Dương Hoa Châu nhìn căn phòng một nghèo, hai trắng này, thở dài.

“Tố vân, có một số việc ta không nghĩ giấu nàng.”

“Nhà ta gặp phải chuyện này, nàng hẳn là cũng nghe nói tới đi?” Hắn hỏi.

Bào Tố Vân gật đầu: “Cô mẫu Chu gia nói một ít……”

Dương Hoa Châu gật gật đầu: “Đúng vậy, lần này muội tử kia của ta gây ra họa lớn, làm cho muội phu bị phỏng nặng, người vẫn còn chữa trị ở y quán trong huyện thành.”

“Trong nhà phải bồi thường tiền, ta lại bị thương thành như vậy, giường kết hôn cũng chưa có đóng xong.”

“Hôn sự của chúng ta, các mặt, sợ là sẽ khiến cho nàng bị ủy khuất ……”

“Ban đầu cha mẹ ta tính toán nạp thái, cùng tam tiết lễ, đổi thành thành ba lượng bạc đưa qua cho nhà nàng.”

“Hiện tại, sợ là hai lượng đều cũng không thể lấy ra được.”

“Ta tính toán, nếu là thật sự không thành, ta sẽ lén lấy danh nghĩa cá nhân đi mượn tiền tam ca ta.”

“Không quan tâm như thế nào, ta cũng không thể ủy khuất nàng!”

Bào Tố Vân rũ đầu nghe xong toàn bộ.

Nữ nhân trầm mặc một lát.

Sau đó, nàng ngẩng đầu lên.

“Lão ngũ, huynh là người tốt, tính toán của nhà huynh, huynh đều nói với ta.”

“Huynh không dối gạt ta, ta cũng không gạt huynh.”

“Kỳ thật hôm nay ca tẩu mang ta và Đại Bảo tới nhà huynh, thứ nhất là thăm huynh.”

“Thứ hai, tẩu tẩu ta nói muốn cùng nương của huynh tìm hiểu vấn đề lễ hỏi.”

“Ý của nàng là gì?” Dương Hoa Châu hỏi, nam tử một lòng đều hốt hoảng lên.

Bào Tố Vân nhìn về cửa phòng bên kia, xác định không có ai lại đây, sau đó mới khẽ thở dài.

“Ta nghe ca tẩu ta thảo luận, tính toán đem ta gả đi ra ngoài, dùng tiền lễ hỏi tới sửa lại nhà ở.”

“Nếu nhà huynh không gom đủ ba, bốn lượng bạc lễ hỏi, ca tẩu ta sợ là sẽ hối hôn.”

“Cái gì?”

Vừa nghe như vậy, Dương Hoa Châu cả kinh, thiếu chút nữa rớt từ trên giường xuống đất.

Bào Tố Vân vội vàng đỡ lấy hắn, khẩn trương đến nước mắt đều sắp rơi xuống.

“Lão ngũ, huynh đừng như vậy, thương thế của huynh còn chưa có khỏi……”

“Tố vân, nàng yên tâm, dù cho có phải đi vay nặng lãi, ta cũng sẽ gom đủ bốn lượng bạc tiền lễ hỏi!”

“Ta nhất định sẽ nghênh thú nàng vào cửa!”

Dương Hoa Châu nói.

Bào Tố Vân nói: “Vay nặng lãi chính là một cái hố, không thể mượn.”

“Ta nơi này còn có một ít đồ, là nương ta trước khi chết để lại cho ta. Ca tẩu ta đều không biết.”

“Huynh cầm trước đi, sau này xem còn thiếu bao nhiêu, chúng ta lại cùng nhau nghĩ biện pháp!”

Bào Tố Vân từ trong tay áo, lấy ra một cái khăn bao đồ vật, đưa tới trong tay Dương Hoa Châu.

Dương Hoa Châu vừa mở ra liền thấy là một cây kẹp tóc song bài hoa bằng bạc.

“Kẹp tóc bằng bạc này, là nương ta lúc trước khi xuất giá được bà ngoại cho.”

“Huynh cầm đi tìm thợ bạc nấu chảy, chắc là cũng được tầm một, hai phân lượng.” Nàng nhẹ giọng nói.

“Tố vân!”

Dương Hoa Châu gắt gao nắm cái kẹp tóc bạc kia, hốc mắt đỏ lên.

“Đây là của hồi môn của nàng, nàng lại đem nó cho ta……”

“Lão ngũ, sau này, chỉ cần huynh luôn thiệt tình đối đãi ta, thì một cái kẹp tóc có tính là gì?”

“Được, Tố Vân, chờ tay ta khỏi, ta nhất định sẽ làm việc gấp bội!”

“Ta Dương Hoa Châu xin thề, nhất định sẽ để cho nàng được sống những ngày vui vẻ!”

“Ta tin huynh!”

……

Bên ngoài cửa phòng, Dương Nhược Tình lặng yên không một tiếng động lui trở về.

Lúc này, không thích hợp đi vào.

Ở trên đường đi trở về, trong lòng nàng vẫn luôn luôn suy nghĩ những gì nghe được.

Bào gia gả nữ nhi, muốn dùng tiền lễ hỏi để sửa lại nhà ở.

Chuyện này ở nông thôn xuất hiện khá phổ biến.

Đừng nói là ở thời đại này, thậm chí ở hiện đại, rất nhiều vùng nông thôn vẫn còn tồn tại tập tục xấu này.

Gả khuê nữ đi, liền ra sức đòi tiền lễ hỏi.

Cuối cùng, tiền cho nhi tử đón dâu đủ xây một cái nhà lầu.

Chỉ là, Bào Tố Vân dám đem đồ vật áp đáy hòm của mình lấy ra tới, giao cho Dương Hoa Châu.

Việc này liền khiến cho người ta triệt để thay đổi cách nhìn.

Ngũ thẩm tương lai này không giống như huynh tẩu của nàng.

Xem ra nàng là thiệt tình muốn sống cùng ngũ thúc!

Ngũ thúc trước đây khổ hơn hai mươi năm, xem ra lần này là ‘khổ tận cam lai’ rồi!

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.