Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lướt qua càng có ý tứ ( canh ba )

Phiên bản Dịch · 1599 chữ

Đàm thị biết chính mình không có lý, nhưng vẫn ngạnh cổ nói: “Nhà ta muốn đập nồi bán sắt cấp lão ngũ đón dâu, một sợi lông gà cũng không thể ném! Mau đem gà trống trả về cho ta!”

Tôn thị tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu đi.

Được Dương Nhược Tình đỡ lấy.

Dương Nhược Tình cười nói với Đàm thị: “Gà trống bị nhà cháu ăn vào trong bụng rồi, muốn lấy về ư? Vậy sau này đến hầm cầu mà vớt đi!”

Nói xong những lời này, nàng đỡ Tôn thị dậy, cũng không nói thêm gì, đi ra khỏi phòng.

Dọc theo đường đi, đầu óc Tôn thị đều ngây ngốc, được Dương Nhược Tình kéo nghiêng ngả, lảo đảo trở về.

Về đến phòng, Tôn thị liền ngồi xuống bên cạnh giường gạt lệ.

Khiến cho Đại An cùng Tiểu An ở bên cạnh bàn chơi đùa phải sợ hãi.

Hai tiểu tử vội vàng xúm lại đây.

“Tỷ, nương bị làm sao thế? Ai ức hiếp nương?”

Đại An cau mày hỏi.

Dương Nhược Tình rót một chén trà cho Tôn thị, để cho bà thuận thuận khí.

Nói với Đại An: “Còn có thể là ai ngoài bà nội chúng ta!”

“Bà nội con làm sao?”

Một đạo âm thanh to lớn, vang dội truyền đến, Dương Hoa Trung từ cửa tiến vào.

Tôn thị vội vàng nghiêng đầu, lau sạch nước mắt trên mặt, nhưng Dương Hoa Trung đã thấy được.

“Cha, bà nội ức hiếp nương của con, nương khóc!”

Tiểu An đã nhào tới, ôm lấy chân Dương Hoa Trung ngửa đầu cáo trạng.

Dương Hoa Trung xoay người đóng lại cửa phòng, nắm tay Tiểu An đi vào mép giường.

“Nương của hài tử, có chuyện gì vây? Nói ta nghe xem.” Hắn nói.

Tôn thị nhíu mày lại, “Để khuê nữ nói đi.”

Dương Hoa Trung ngay sau đó nhìn về phía Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình liền đem chuyện vừa phát sinh, từ đầu chí cuối nói cho Tôn thị cùng Dương Hoa Trung.

Mặt khác, nàng còn đem chuyện buổi trưa nghe trộm được đối thoại giữa Bào Tố Vân và Dương Hoa Châu, cũng kể ra.

Nghe xong hết thảy, tươi cười trên mặt Dương Hoa Trung biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Lòng của cha mẹ, không phải là thiên vị, mà là cực thiên vị!”

Dương Hoa Trung trầm giọng nói.

Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Tiểu cô gây ra đại họa như vậy, nhưng bọn họ vẫn còn thiên vị, hà khắc hôn sự của ngũ thúc.”

“Hà khắc cũng liền thôi đi, còn đem chủ ý đánh tới trên người chúng ta.”

“Đối với chúng ta quá không công bằng!” Nàng nói.

Đại An ở một bên cũng nói xen vào: “Chúng ta dù có tiền, thì cũng là tự mình kiếm ra tới. Lúc trước tay không rời nhà, mỗi ngày đều phải đói bụng!”

Vẻ mặt Tiểu An sợ hãi lôi kéo góc áo Dương Hoa Trung nói: “Cha, Tiểu An không muốn lại đói bụng……”

Mũi nam tử đau xót.

Nâng bàn tay to thô ráp lên vỗ đầu tiểu nhi tử.

“Yên tâm, có cha ở đây, sau này chúng ta đều sẽ không đói bụng!” Hắn nói.

Trấn an hài tử xong, Dương Hoa Trung nói tiếp: “ban đầu ta còn đang suy nghĩ, nếu lão ngũ thành thân mà không có tiền, thì chúng ta vẫn sẽ ra chút lực.”

“Nhưng giờ nghe như vậy, ta cũng cảm thấy không hài lòng.”

“Năm lượng bạc, vậy là đủ rồi!” Ông nói.

Dương Nhược Tình gật gật đầu.

Dù cho không có năm lượng bạc kia.

Đập nồi bán sắt, bán ruộng bán đất, cũng là chuyện riêng của lão Dương bọn họ.

Cùng tam phòng bọn họ không có quan hệ gì!

Người một nhà quyết định ý kiến xong, tâm tình liền tốt hơn một chút.

Tôn thị nghĩ đến nồi gà hầm trong bếp, liền chuẩn bị đi nấu cơm chiều.

Dương Nhược Tình hỏi Dương Hoa Trung: “Con tưởng rằng cha buổi tối sẽ ở lại nhà Đường Nha Tử ăn cơm xong mới về nhà!”

Dương Hoa Trung nói: “Gạch tước xong rồi, ta liền về trước. Đường Nha Tử bảo ta ở lại ăn xong cơm tối hẵng về, nhưng ta nói trong nhà hầm gà, hắn liền không cố giữ lại.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu, lại hỏi: “Buổi trưa kia, ăn như thế nào ạ?”

Biểu tình trên mặt Dương Hoa Trung, có hơi chút quái.

“Hắc hắc……”

Ông cười gượng một tiếng.

Tôn thị hỏi: “Sao lại cười như vậy? Lạc Đại Nga buổi sáng lại đây nói chuyện phiếm, bảo rằng trù nghệ của nàng vô cùng tốt, cả gia đình đều thích ăn cơm nàng nấu!”

Trong âm thanh của phụ nhân, có hỗn loạn che giấu một tia mùi vị chua.

Dương Hoa Trung lắc đầu: “Ta ăn nửa chén liền rời bàn. Thịt kho cải trắng và khoai tây giống như xay nhuyễn vậy.”

Tôn thị nghe vậy, khóe miệng lộ ra một độ cong sung sướng.

Dương Nhược Tình không lưu ý tâm tư vi diệu kia của nương.

Mà lại nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.

“Không đúng rồi, buổi sáng con tiến vào phòng bếp của nhà Đường Nha Tử, trên xà nhà còn treo ba bốn cân thịt ba chỉ cơ mà!”

Dương Hoa Trung nói: “Ta đây cũng không hiểu được, dù sao bưng lên bàn, chỉ có hai món kia.”

“Sợ là lưu trữ ban đêm nhắm rượu cũng không chừng. Không quan trọng, ta đi qua hỗ trợ, chứ không phải để kiếm bữa cơm, ăn gì cũng được!”

……

Gà trống là con nhỏ nhất trong ổ gà của Dương gia.

Nhổ lông, bỏ nội tạng, trọng lượng cũng chỉ còn lại hơn một cân.

Tôn thị đem nó chặt thành các miếng nhỏ, cho vào ấm sành để hầm.

Buổi tối, dùng bột lúa mạch để cán mì sợi.

Mì với thịt và nước hầm.

Mì sợi trắng tinh, gà hầm nguyên chất 100%, toàn bộ tinh hoa của nước hầm đều được sợi mì hấp thu hết.

Sợi mì vừa thơm vừa mềm, thịt gà mềm, dai.

Năm người, mỗi người một chén.

Đầu gà, chân gà, cánh gà , đều ở trong chén Dương Hoa Trung và Tôn thị.

Các miếng gà khác, tất cả đều cho vào trong chén của ba hài tử.

Người một nhà vây quanh thùng ấm, cả phòng đều tràn ngập mùi thơm.

Một chén thấy đáy, ăn no căng cả bụng, sinh lý trong lòng tất cả đều bị cảm giác thỏa mãn bao vây lấy.

Cảm thấy cuộc sống này trải qua càng ngày càng thú vị!

Lão Lạc gia.

Ăn xong cơm tối, Lạc Đại Nga đem một đống chén đũa dơ hề hề, toàn bộ chồng chất đến trong nồi.

Xoay người muốn đi, Lạc Phong Đường vào phòng bếp.

“Tiểu cô, hôm nay cô làm gì vậy?”

Lạc Phong Đường vào cửa liền hỏi.

Lạc Đại Nga sửng sốt: “Cháu có ý gì? Cô không rõ!”

Lạc Phong Đường chỉ bệ bếp bên kia: “Bốn cân thịt ba chỉ, để chiêu đãi nhóm thúc thúc làm việc.”

“Bưng lên bàn, ngoại trừ cải trắng và khoai tây, còn lại chỉ được có mấy miếng thịt!”

Ánh mắt Lạc Đại Nga lóe lên, lập tức nói: “Bốn cân thịt, cùng cải trắng khoai tây trộn lẫn một chỗ.”

“Nhiều người ăn như vậy, hai bữa không phải là hết sao!”

“Tiểu cô, cô đừng đã hiểu mà còn giả bộ hồ đồ.” Lạc Phong Đường trầm giọng nói.

“Không thấy miếng thịt nạc nào, nhóm thúc thúc làm việc tốn sức như vậy, chúng ta lại chỉ cho bọn họ một chút đồ ăn, còn ra thể thống gì!”

Lạc Đại Nga bĩu môi: “Có thịt nạc mà, cùng nấu chung đó thôi……”

Lạc Phong Đường nhíu mày, xoay người đi đến tủ bát.

Trong một cái chén ở tận cùng bên trong, hắn tìm được một chén thịt.

Hừ, tất cả đều là thịt nạc.

“Tiểu cô, đây là cái gì?”

Nhìn thấy một chén toàn thịt nạc bị lấy ra, tròng mắt Lạc Đại Nga chuyển động nhanh như chớp.

Lúc này, Lạc Thiết Tượng cũng nghe thấy động tĩnh bên trong đi lại đây.

“Có chuyện gì vậy?” Ông hỏi.

Không đợi Lạc Phong Đường há mồm, Lạc Đại Nga đã giành lấy chén thịt nạc kia, vẻ mặt ủy khuất lên án với Lạc Thiết Tượng.

“Đại ca, muội thấy thịt khá nhiều, liền lấy ra một chén thịt nạc, tính toán sáng mai nấu ăn.”

“Như vậy cũng coi như là giúp các ngươi tiết kiệm chút tiền.”

“Nhưng Đường Nha Tử vọt vào tới, hắn cho là muội giấu diếm, đang thẩm vấn muội!”

Nghe vậy, Lạc Phong Đường nóng nảy.

Trả đũa ư?

“Tiểu cô, cô……”

“Cháu trai ngoan, cháu hiểu lầm cô, nhưng cô không trách cháu.” Lạc Đại Nga nói.

“Cô đã quen với cuộc sống khổ cực, liền thích tính toán tỉ mỉ……”

Lạc Phong Đường tức giận đến nói không ra lời.

Lạc Thiết Tượng thấy thế liền đứng ra hoà giải: “Được rồi, Đường Nha Tử, cô cháu lưu trữ chén thịt này, chắc chắn là định để sáng mai lấy ra chiêu đãi mọi người. Đúng không Đại Nga?”

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.