Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật Đúng Là Không Thói Quen ( Canh Hai )

Phiên bản Dịch · 1532 chữ

Mượn bản viết chữ phồn thể để tham chiếu, làm cho chính mình nhanh chóng nhớ kỹ chữ.

Nhiều ngày tiếp theo, nàng mỗi ngày đều sẽ đi tìm Lạc Phong Đường.

Thứ nhất là thăm binh sĩ bị thương kia, giúp hắn đổi dược.

Thứ hai là dạy Lạc Phong Đường biết chữ.

Ngày đầu tiên dạy hắn mười chữ.

Không có Hán ngữ ghép vần, thuần túy là học bằng cách nhớ.

Lấy que cời lửa viết trên mặt đất từng nét bút cho hắn xem.

Ban đầu nàng cho rằng mười chữ này cũng đủ cho hắn học mấy ngày.

Không nghĩ tới, tiểu tử này tư duy nhanh nhẹn.

Trí nhớ cùng năng lực tiếp thu đều hơn xa so với dự đoán của nàng.

Chữ, dạy một lần, hắn liền nhớ.

Viết một lần, hắn có thể bắt chước.

Tuy rằng hắn lần đầu tiên viết, bàn tay to chuyên cầm giao chẻ củi và cung tiễn, chưa cầm qua bút bao giờ, động tác viết có chút chậm.

Nhưng là, tỉ mỉ mới ra tác phẩm tinh tế.

Chữ hắn viết ra, cũng đạt được tám, chín phần.

Lại luyện tập thêm mấy lần, chờ đến khi hắn nắm giữ được kỹ xảo cầm bút, tốc độ liền nhanh lên, chữ cũng viết thật sự quy củ, đoan chính hơn.

Ngày thứ hai, nàng dạy hắn mười lăm chữ.

Ngày thứ ba, nàng lại dạy hắn hai mươi chữ……

Hắn vẫn một lần tiếp thu toàn bộ.

Không chỉ nhớ chữ mà đến cách viết hắn cũng đều nhớ được.

Đối với học sinh chỉ số thông minh cao, lại chịu hạ khổ công như vậy, Dương Nhược Tình thật là vô cùng vui mừng!

Đáng tiếc, hắn sinh không gặp thời, nếu sinh ra ở hiện đại, đại học Đại Bắc, Thanh Hoa, có thể tùy tiện vào!

Lão dương cùng Dương Hoa Mai đến buổi sáng ngày thứ tư trở về thôn.

Cùng trở về, còn có Vương Xuyên Tử.

Khi đám người mênh mông cuồn cuộn vào cửa thôn thì cũng đã là giữa trưa, từng nhà đều đang nấu cơm.

Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường đang ở trong sơn cốc chặt gỗ.

Ninh Túc dưỡng thương trong nhà được phó thác cho Lạc Thiết Tượng và Tiểu Vũ chăm sóc.

Hôm nay, hai người bọn họ mang theo lương khô cùng nước, tính toán ra ngoài làm việc nguyên một ngày.

Lạc Phong Đường huy động rìu, đứng ở kia chặt cây.

Tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ cánh tay ra bên ngoài, cơ bắp rắn chắc đều đều.

Theo mỗi một động tác vung rìu, cánh tay tạo lên một đường cong đẹp đẽ.

Cùng với vụn gỗ bắn ra, cây tuyết tùng cao 4 mét phát ra tiếng đổ gãy thanh thúy, chậm rãi nghiêng xuống.

Dương Nhược Tình một mặt cầm dây thừng, một mặt lui về phía sau, dùng sức kéo.

Một đầu khác của dây thừng, tròng lên thân cây.

Một người chặt cây, một người kéo cây.

Mặt trời vừa lên, hai người phối hợp thích đáng, một hơi phạt đổ mười cây tuyết tùng.

Sau khi chặt cây xuống, Lạc Phong Đường liền chặt hết toàn bộ cành khô mọc tứ tung, ngang dọc.

Chỉ để lại một thân cây thẳng tắp, thô tráng.

Dương Nhược Tình đem cành khô và lá cây bị chặt xuống buộc chặt ở bên nhau.

Mấy thứ này mang về phơi nắng để đốt bếp.

Một cây củi này mà ném vào lòng bếp, hỏa thế tạo ra còn muốn nhiều hơn so với vài nắm tùng mao hợp lại!

Dọn dẹp đến không sai biệt lắm, hai người rửa sạch tay ở một con mương phụ cận, ngồi trên cỏ sưởi nắng nghỉ ngơi.

Dương Nhược Tình lấy lương khô mang đến ra, là mấy cái bánh bột ngô.

Nàng đưa hai cái cho Lạc Phong Đường.

Chính mình lại cắn một ngụm, không nhịn được trêu ghẹo nói:

“Vừa lạnh vừa cứng, chắc phải lắp răng đồng vào mới có thể cắn được!”

Lạc Phong Đường cười một cái.

“Quá cứng thì đừng ăn, để ta tìm đồ tốt cho ngươi ăn!” hắn nói.

Đôi mắt nàng tức khắc liền sáng lên: “Gì thứ tốt?”

Hắn cười một cái, từ trong lòng ngực móc ra hai đồ vật tròn xoe.

“A, khoai lang đỏ!”

Nàng cao hứng lên.

Trong nhà mình cũng có khoai lang đỏ, sao lại không nghĩ tới mang khoai lang đỏ đi chứ!

Vẫn là đầu óc hắn linh động nha!

Lạc Phong Đường nói: “Chúng ta nướng khoai ăn nhé!”

“Được lắm, được lắm!” nàng vỗ tay.

Hai người hướng trên mặt đất đào một cái động.

Đem khoai lang đỏ vùi vào, dùng một tầng đất mỏng che lại.

Tìm tới một ít củi đốt ở bên trên, ở giữa lưu trữ một cái lỗ để thông khí.

Dùng đá đánh lửa để đốt củi.

Hắn ngồi xổm ở kia điều chỉnh lửa, nàng vươn đôi tay hơ hơ.

Thật ấm áp, một chút cũng không lạnh.

“Ninh Túc dưỡng thương đến không sai biệt lắm đi? Hắn tính toán khi nào đi đến Nghi Lòng Dạ?”

Trong quá trình chờ đợi khoai lang đỏ nướng chín, nàng hỏi hắn.

Lạc Phong Đường nói: “hắn tính toán sáng sớm ngày mai sẽ lên đường.”

“Sáng sớm mai ư?” nàng cân nhắc.

“Ngày mai chúng ta sẽ đi đưa đậu phụ, mượn xe bò của nhà thúc Đại Ngưu một ngày.”

“Thuận đường đi lên trấn trên, đúng lúc đưa hắn một đoạn đường.” nàng nói.

Lạc Phong Đường gật đầu.

Khi đất phía dưới bị nướng đến cháy đen, lộ ra vết rạn, Lạc Phong Đường dập tắt lửa.

Lột đất ở bên trên đi, lấy ra khoai lang đỏ nóng hôi hổi bên trong.

Vỏ khoai lang đỏ có nơi bị nướng đen, lộ ra từng vết rạn.

Có chỗ còn tróc hẳn vỏ, lộ ra ruột khoai lang đỏ màu vàng cam bên trong.

Lạc Phong Đường bẻ ra, một mùi hương vừa thơm vừa ngọt ập vào trước mặt.

Nước miếng Dương Nhược Tình thiếu chút nữa bị câu chảy ra!

Nhìn thấy nàng thò đầu lại đây, gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Hắn cười thành tiếng.

“Đừng vội, khoai lang đỏ vừa mới nướng chín bên trong rất nóng!”

Hắn cẩn thật lột hết vỏ khoai lang đỏ.

“Đang rất nóng, ngươi đợi lát nữa hẵng lột vỏ.” nàng nhắc nhở.

Hắn cười lắc lắc đầu.

Không thể chờ được, tiểu nha đầu nào đó đang thèm đến vò đầu bứt tai rồi.

Rất nhanh, hắn đã bóc xong vỏ một củ khoai lang đỏ, thổi thổi một chút.

Đưa đến bên miệng nàng.

“Đã hết nóng rồi, có thể ăn.”

Hắn nói.

Giọng nói vừa dứt, nàng đã há mồm cắn một ngụm xuống củ khoai lang đỏ hắn đưa qua.

“Ăn ngon không?”

Hắn hỏi, đáy mắt hàm chứa ý cười.

Quai hàm Dương Nhược Tình căng lên, phình phình, gật đầu liên tục.

Hắn phát ra một tiếng cười sung sướng, xoay đầu đi, lại tiếp tục bóc vỏ, tiếp tục thổi thổi.

Một nửa cân khoai lang đỏ, cứ như vậy được hắn đút vào trong miệng nàng.

“Vừa thơm, vừa mềm, ngọt lịm, ăn quá ngon!”

Nàng liếm liếm khóe miệng, một bộ dáng dư vị vô cùng.

Hắn cười, lại lấy một củ khác ở trong đất ra, tiếp tục lột vỏ.

Âm thanh xé xé, kéo kéo, mang đến cảm giác cực kỳ có tiết tấu.

Dương Nhược Tình xắn tay áo thò lại gần: “Ta cũng muốn lột!”

Hắn nói: “Nóng lắm.”

“Vậy sao ngươi không sợ?” nàng hỏi.

“Ta da dày thịt béo.” hắn nói.

Nàng cười khúc khích, nhẹ đấm bả vai hắn một chút.

“Ngươi xem ngươi như là lão da lợn ngàn năm sao?”

Nàng trêu ghẹo nói, thuận thế từ trong tay hắn tiếp nhận củ khoai lang đỏ kia.

Trải qua một đoạn thời gian làm lạnh, độ nóng ở bên ngoài vẫn có hơi chút phỏng tay.

Nhưng đã ở trong phạm vi có thể thừa nhận.

Nàng nghĩ nghĩ, củ khoai mà hắn vừa lột kia, khẳng định càng nóng hơn.

Học theo bộ dáng của hắn, nàng thành thạo bóc ra từng mảnh vỏ khoai lang đỏ mỏng dính.

Sau đó, bẻ một miếng ruột khoai lang đỏ thơm ngào ngạt, đưa tới bên miệng hắn.

“Há mồm!”

Nàng cười tủm tỉm nói.

Lạc Phong Đường kinh ngạc.

“Ta không đói bụng, Tình Nhi chính ngươi ăn đi.” hắn nói.

“Bụng ta đều căng muốn vỡ rồi, mau, há mồm ra, a……”

Mặt hắn đỏ lên, ngoảnh đầu sang bên cạnh.

Thật không quen có người đút cho.

“Học sinh này sao lại không nghe lời như vậy? Là muốn để lão vi sư đánh tay sao?”

Nàng cố ý xụ mặt xuống, hỏi hắn.

Lạc Phong Đường không nhịn được mà bật cười.

Há mồm cắn xuống miếng khoai lang đỏ nàng đút cho.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.