Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Muốn Liều Mạng Với Ngươi ( Canh Bốn )

Phiên bản Dịch · 1589 chữ

Đàm thị một bên vỗ về phía sau tấm lưng đầy đặn của Dương Hoa Mai, một bên khuyên giải cùng lão Dương.

“Không phải chỉ là một con chó sao, lại ăn không hết bao nhiêu lương thực.”

“Nó đã bồi Mai Nhi vài tháng, ông đem nó tiễn đi, Mai Nhi còn không phải khổ sở muốn chết ư?”

Nghe Đàm thị nói như vậy, Dương Hoa Mai lại lần nữa ồn ào lên.

“Nương, Vượng Tài là mệnh gan tâm của con, tiễn nó đi, con sẽ không sống nữa!”

Đàm thị nghe vậy, nóng nảy lên.

“Con là mệnh gan tâm của nương, con không sống, nương cũng không sống được!”

Nhìn hai mẹ con ôm đầu khóc rống, lão Dương tức giận đến thiếu chút nữa nôn ra máu.

“Được rồi, được rồi, cứ vậy đi.”

“Chuyện này ta mặc kệ, sau này lão tam bọn họ tìm tới, chính các ngươi công đạo đi!”

Lão Dương nói, quay đầu hướng cửa phòng đi đến.

Đàm thị ở phía sau nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tam phòng, tam phòng, ông sợ tam phòng, nhưng chúng ta không sợ!”

“Ngạnh cả đời, đến khi già lại yếu đuối, ông có biết xấu hổ hay không?”

Tiếng đập cửa bước ra ngoài của Lão Dương, cũng không có thể ngăn Đàm thị chửi rủa.

Lão Dương một khuôn mặt đen xì lập tức đi ra ngoài sân, tìm lão Trần bọn họ uống rượu giải buồn!

Bên này, Đàm thị vẫn còn ôm Dương Hoa Mai dỗ dành.

“Chớ hoảng sợ, chớ nói Vượng Tài còn chưa có cắn đến Tiểu An.”

“Dù cho đã thật sự cắn được, cũng không đáng ngại, không phải chỉ là một con chó nhỏ hay sao!”

“Vết thương trên đầu hắn, là do chính hắn tự ngã, cũng không can hệ đến con.”

“Mai Nhi chớ sợ, có chuyện gì, nương chống lưng cho con!”

“Nương, con đói bụng……”

“Được, con muốn ăn gì? Nương đi nấu cho con!”

“Trứng tráng bao, nhiều đường và mỡ lợn!”

“Được rồi, con ở trong phòng nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cứ nằm trên giường, nương làm xong sẽ bưng đến trong phòng cho con.”

“Ai da, nương đừng nói nhiều nữa, chạy nhanh đi, bụng người ta đều đã đói đến bẹp rồi……”

Đàm thị đặng chân nhỏ, hấp tấp đi phòng bếp cấp Dương Hoa Mai nấu trứng tráng bao.

Dương Hoa Mai ở trong phòng, lại đem Vượng Tài ôm đến trên bàn.

Từ trong ngăn tủ cầm kẹo mạch nha ra chính mình ăn một ngụm.

Lại đưa cho Vượng Tài liếm một ngụm.

Lại chính mình ăn một ngụm.

“Như thế nào Vượng Tài? Kẹo mạch nha ăn ngon không?”

Nàng cười ha hả hỏi Vượng Tài.

Vượng Tài phe phẩy cái đuôi, đôi mắt nhìn chằm chằm kẹo mạch nha trong tay Dương Hoa Mai, chảy nước dãi tích táp.

“Kẹo này là khen thưởng cho ngươi.”

“Hôm nay ngươi làm rất tốt, sau này ta bảo ngươi cắn ai, ngươi liền cắn người đó cho ta.”

“Cắn tốt, ta sẽ khen thưởng……”

“Rầm!”

Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài một chân đá văng.

Dương Hoa Mai quay đầu lại, chỉ thấy Dương Nhược Tình lao vào phòng như một trận gió.

Trong lòng Dương Hoa Mai căng thẳng.

“Mập Mạp chết tiệt, phòng này của ta không phải chỗ cho ngươi ngồi, cút đi!”

Dương Hoa Mai giơ tay chỉ về phía cửa phòng, gầm lên.

Dương Nhược Tình nhìn Dương Hoa Mai, cùng với Vượng Tài đang đứng ở trên bàn ăn kẹo mạch nha phía sau Dương Hoa Mai.

Nàng híp híp mắt.

Đáy mắt dâng lên một cỗ sát khí lạnh lẽo.

Dương Hoa Mai bị cỗ khí thế trên người Dương Nhược Tình chấn hạ.

Nàng nuốt nước miếng một cái, sai sử Vượng Tài.

“Đi, cắn nàng!”

Vị ngọt của kẹo mạch nha còn chưa có từ trong miệng tản ra.

Vượng Tài ngẩng đầu, nhìn thấy người mà Dương Hoa Mai muốn nó công kích là Dương Nhược Tình.

Nó theo bản năng lui về phía sau một bước.

Dương Hoa Mai lại đập cái bàn đánh ‘phách’ một tiếng, quát lớn Vượng Tài: “Còn muốn ăn nữa không? Mau đi cắn nàng!”

Vượng Tài đành phải bất cứ giá nào, hướng Dương Nhược Tình nhe răng trợn mắt, thả người một cái, hướng nàng nhào tới.

Dương Hoa Mai ở một bên âm thầm đắc ý.

Vượng Tài là một tay nàng huấn luyện ra.

Mập nha đầu chết tiệt, ta xem ngươi lần này thoát thân như thế nào!

Bên này, Dương Nhược Tình nhìn cái đầu chó đang hướng chính mình đánh tới.

Khi cái khuôn mặt chó hung ác mà xấu xí kia tới gần.

Nàng rút dây thừng bên hông ra, quăng đi về phía Vượng Tài, theo đầu của nó đi xuống tới chỗ cổ.

Dương Nhược Tình túm chặt dây thừng trong tay dùng sức kéo một cái, Vượng Tài đã bị nàng túm ở trong tay.

Nàng giơ tay, tung một đầu của dây thừng lên xà nhà, một đầu khác cột vào bên cạnh chân bàn.

Vượng Tài bị kéo lên cao, tứ chi ở trong không trung còn chưa kịp giẫy được mấy cái, liền ngỏm củ tỏi.

Hết thảy phát sinh đến quá nhanh.

Thế cho nên, đến khi Dương Hoa Mai hồi phục lại tinh thần, ‘mệnh gan tâm’ của nàng đã treo ở trên xà nhà, trợn trắng mắt đi về tây thiên.

Mặt Dương Hoa Mai nháy mắt trở nên trắng bệch, thịt mỡ trên gương mặt to tròn như lớp vỏ của mặt trăng tức giận đến run rẩy kịch liệt lên.

“Vượng Tài, Vượng Tài!”

Nàng phát ra tiếng khóc kêu cuồng loạn, chạy về phía Vượng Tài.

Bị Dương Nhược Tình một chân đá vào trên bụng.

Ngã nằm trên mặt đất như hình chữ X.

“Mập nha đầu chết tiệt, ta muốn liều mạng với ngươi……”

Nàng giãy giụa muốn từ trên mặt đất bò dậy.

Dương Nhược Tình cất bước đi tới trước mặt nàng.

Một tay túm chặt tóc nàng, một tay kia chiếu gương mặt bánh nướng của nàng hạ xuống.

“Đôm đốp, đôm đốp……”

Đánh đến Dương Hoa Mai mắt đầy sao xẹt, nước mắt văng khắp nơi.

“Biết sai chưa?”

Dương Nhược Tình vừa đánh vừa hỏi.

Dương Hoa Mai lắc đầu.

“Không được rồi, đã sai mà còn không biết được sao?”

“Bạch bạch bạch……”

Lại là một hồi tát liên tục.

Đánh bay một cái răng cửa của Dương Hoa Mai.

“Biết được sai chỗ nào chưa?” Dương Nhược Tình lại hỏi.

Dương Hoa Mai khóc lóc gật đầu.

“Không được rồi, biết mà còn dám làm sai sao?”

“Bạch bạch bạch……”

Lại là một tràng tiếng tát vang dội, đánh đến Dương Hoa Mai máu mũi giàn giụa.

“Biết được sai chỗ nào chưa?” Dương Nhược Tình lại hỏi.

Dương Hoa Mai nghẹn ngào, vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, tự mình đều hỗn độn.

“Không được rồi, ta ghét nhất là người khóc sướt mướt!”

Dương Nhược Tình phủi tay, lại là một hồi cái tát tới.

Dương Hoa Mai không dám khóc, dùng sức cắn môi.

“Ta đánh ngươi, vì sao không khóc?” Dương Nhược Tình hỏi tiếp.

Dương Hoa Mai còn chưa có kịp tỏ thái độ, Dương Nhược Tình nhíu mày.

“Quá không cho ta mặt mũi, được, ta đây liền đánh tới khi ngươi khóc!”

Nàng nói, một phen nhéo đầu tóc Dương Hoa Mai, ấn đầu nàng chạm xuống mặt đất ……

“Phanh phanh phanh……”

Chờ đến khi Đàm thị nghe được động tĩnh, vội vàng đuổi tới phòng này, Dương Hoa Mai đã bị đánh đến chỉ còn lại có nửa khẩu khí.

Một khuôn mặt sưng thành đầu lợn, trên mặt đỏ giống như khai phường nhuộm.

Nếu không phải có một thân xiêm y hoa đỏ thẫm quen thuộc, Đàm thị chỉ sợ thật không nhận ra núi thịt đang nằm trên mặt đất này chính là con gái của mình!

“Mai Nhi, con của ta, mệnh của ta ……”

Đàm thị bổ nhào vào bên cạnh Dương Hoa Mai, gào đến đứt từng khúc ruột gan.

Dương Nhược Tình không để ý tới Đàm thị, xoay người đi phòng bếp Dương gia.

Chỉ chốc lát sau, nàng liền đi vòng vèo trở về nhà.

Đàm thị vẫn không đủ sức lực nâng dậy nổi Dương Hoa Mai.

Dương Hoa Mai nằm trên mặt đất theo hình chữ X, khóc đến giật tăng tăng.

Một bên còn dùng cái miệng gẫy răng lọt gió kia cáo trạng với Đàm thị.

Nhìn thấy Dương Nhược Tình đi mà quay lại, Dương Hoa Mai khóc đến càng hung.

Đôi mắt Đàm thị liền bùng lên như hai luồng hỏa đang thiêu đốt.

Bà buông Dương Hoa Mai ra, định tiến tới đánh Dương Nhược Tình.

Khuê nữ do bà phủng trong lòng, đặt trong tim nuôi lớn lên, tự mình cũng không bỏ được chạm vào nửa ngón tay.

Thế nhưng lại bị nha đầu Mập Mạp kia đánh sưng thành đầu lợn!

Không xé gương mặt của Mập nha đầu này, bà liền không sống nữa!

Nhưng khi Đàm thị vừa mới đứng lên, Dương Nhược Tình đột nhiên từ phía sau cầm ra một con dao phay chói lọi tới.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.