Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị liêu

Phiên bản Dịch · 1483 chữ

Lão Dương bỗng nhiên cả kinh, “Ngươi nói, bọn họ có phải là đem hai mẫu ruộng nước chúng ta phân cho bán rồi không?”

Đàm thị dừng tay một chút, suy nghĩ nói: “Nếu dám bán, ta thế nào cũng phải lột da bọn chúng!”

“Vậy ngươi nói bọn họ làm sao lại có tiền?” Lão Dương lại hỏi.

“Ta làm sao biết được!” Đàm thị tức giận nói, từ sau khi phân gia, trong lòng nàng luôn bực bội.

Đi nhà xí ở hậu viện, đều đi đường vòng, căn bản không muốn đến gần nhà của lão tam.

“Ra vậy!”

Đàm thị đột nhiên nói.

“Ta nghe vợ lão tứ nói, buổi sáng hôm qua Mập Mạp đi trên trấn, mang theo một đống đồ đan bằng cỏ tranh và cành liễu để bán. Hoá ra là bán xong rồi nên trong tay có tiền!”

“Có chuyện như vậy sao……” Lão Dương gật gật đầu.

“Lão tam bện đồ rất tốt!”

Nghĩ vậy, lão Dương liền yên lòng. Chỉ cần không bán đồng ruộng lấy tiền, mặt khác, lão Dương cũng không quản, bọn họ muốn lăn lộn thế nào cũng được!

“Rửa xong rồi, lên giường nghỉ ngơi đi thôi!”

Đàm thị đem khăn vắt khô, giúp lão Dương lau khô nước trên chân.

Lão Dương nói: “Đừng vội, đợi lát nữa mới ngủ.”

“Tại sao?”

Lão Dương chậm rãi nhét đầy thuốc lá vào tẩu, bỏ vào miệng rít một hơi, nói: “Chờ chút, nếu không vừa nằm xuống, lại phải mất công dậy mở cửa, phiền phức lắm.”

“Mở cửa làm gì?” Đàm thị hỏi, đột nhiên tỉnh ra.

Hừm, cho dù bọn chúng ăn thịt rồng, ta cũng không quan tâm! Bọn hắn giao đến ta sẽ không mở cửa!" Tôn thị tức giận nói.

Lão Dương mỉm cười, lắc đầu, xua tay, tiễn Đàm thị xuống.

Trong khi Lão Dương và Đàm thị chắc chắn rằng Dương Hoa Trung và Tôn thị sẽ mang thịt đến, Tôn thị và Dương Nhược Tình đang xoay tròn làm sủi cảo trong nhà bếp.

“Nương, ngài cán vỏ sủi cảo đẹp quá!”

Dương Nhược Tình nhanh chóng xúc một thìa nhân bánh đặt vào giữa vỏ, dùng đầu đũa nhúng một ít nước quanh vỏ bánh bao.

Sau đó chụm hai ngón tay, gập đôi lại, ghim vài nếp ở mép của sủi cảo, rồi thả vào nồi nước sôi bên cạnh.

"Ngày trước ăn sủi cảo vào đêm giao thừa là mốt đấy. Sủi cảo cho mười hai người trong nhà họ Dương trước đây đều do nương làm, nương đã luyện thành quen!"

Tôn thị mỉm cười nói, trong tay động tác không giảm chút nào.

Dương Nhược Tình gật gật đầu, không sai, trăm hay không bằng tay quen.

“Tình Nhi, sủi cảo là đồ vật ít khi được ăn, chúng ta lần này làm cũng nhiều, đợi lát nữa vớt lên, chúng ta đem đến cho ông bà con một chén để nếm thử nhé?” Tôn thị trưng cầu ý kiến của Dương Nhược Tình.

Nghe vậy, tâm trạng đang tốt đẹp của Dương Nhược Tình dường như bị phủ một lớp bụi.

“Nương, bài học về vụ bánh bao còn chưa đủ ư? Ngài vẫn muốn đem mặt nóng dán mông lạnh sao?” Nàng mặt không đổi sắc hỏi Tôn thị.

Tôn thị sửng sốt, ngay sau đó cứng họng.

Bà cúi đầu xuống, khẽ thở dài, nói: “Bánh bao là bánh bao, sủi cảo là sủi cảo, bánh bao không ngon như sủi cảo. Nương lo lắng nếu chúng ta không đưa một chút qua, sẽ bị người ta chỉ trỏ, nói chúng ta không hiếu thuận!”

“Chỉ trỏ? Ai dám?” Dương Nhược Tình cười cười, “Chúng ta lúc trước rời nhà với hai bàn tay trắng, xác định phải uống gió Tây Bắc mà sống. Ông bà có thể làm quá đến mức như vậy, nhưng đâu có ai nói gì họ?”

“Đại lộ bất bình người khác dẫm, công đạo tự tại nhân tâm.” Tôn thị nói.

“Câu nói kia đúng sao? Mặc dù mọi người trong thôn đều biết ông bà nội khắc nghiệt với tam phòng chúng ta, nhưng không ai đứng ra nói hộ một câu công đạo, còn không phải mọi người ‘tự quét tuyết trước cửa’, không quan tâm chuyện nhà người khác sao!” Dương Nhược Tình nói.

“Cho nên, chúng ta không mang sủi cảo qua, cũng không ai nói chúng ta được. Dù có nói, cũng chỉ dám nói sau lưng, ai dám đến trước mặt chúng ta nói?”

Nếu ai dám nói những lời này trước mặt nàng, nàng bảo đảm sẽ tát cho một cái bạt tai, đánh đến răng rơi đầy đất!

Tôn thị không nói gì, nhưng trong thâm tâm vẫn cảm thấy bất an.

Dương Nhược Tình không muốn mất thời gian dây dưa việc này với Tôn thị, vì thế nàng liền kéo bà đi phòng trưng cầu ý kiến Dương Hoa Trung.

Sau khi nghe hai mẹ con nói, Dương Hoa Trung nhíu chặt mày, một lúc sau mới buông lỏng.

“Làm theo lời con gái của chúng ta đi, không đưa sủi cảo qua.” Dương Hoa Trung nói: “Chúng ta dù sao đã phân gia, bây giờ là hai nhà khác nhau, chúng ta chỉ cần ngày lễ, ngày tết đưa đồ vật đi hiếu kính cho ông bà Tình Nhi là được!”

“Được, vậy lần này em sẽ không đưa qua nữa!” Tôn thị cũng quyết định.

Chẳng bao lâu, nồi sủi cảo đầu tiên đã chín, Dương Nhược Tình múc ra ba chén.

“Nương, con đem sủi cảo cho nhà thím Quế Hoa, thím Đại Vân và Đường Nha Tử nhé!”

“Trời tối rồi, để nương đi cùng con!”

“Không cần, chỉ trong cùng một thôn, con đi một chút sẽ về.”

Dương Nhược Tình đem ba bát sủi cảo bỏ vào giỏ tre. Để cố định, nàng còn nhét thêm chút rơm rạ vào chỗ kẽ hở giữa ba bát.

Ở mặt trên, nàng đậy một chiếc sàng đan bằng trúc để che bụi, sau đó đi ra cửa.

Mới đi được hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng liền quay đầu lại.

“Sao thế con?” Tôn thị vẫn đang trong bếp nấu nồi sủi cảo thứ hai, chính là thức ăn buổi tối cho ba người.

Ở chiếc hộp đan bằng tre bên kia vẫn còn một ít sủi cảo sống, tối nay sẽ không luộc, mà lưu trữ đến ngày mai nấu cho cha đẻ cùng hai nhi tử của Tôn thị.

“Nương, con muốn đổi đôi giày, ngài giúp con đi vào phòng lấy ra được không?” Dương Nhược Tình hỏi.

“Được, để nương đi lấy cho.”

Tôn thị vội vàng xoay người đi ra khỏi nhà bếp.

Ở bên này, Dương Nhược Tình từ trong túi móc ra một gói bột phấn, cho vào chiếc chén gốm trên cùng, thêm một xíu nước, khuấy đều.

Ánh sáng trong phòng bếp tối tăm, chỉ có một chiếc đèn dầu đậu nành, cho dù còn sót lại chút bột phấn không thể hòa tan, thì cũng không dễ dàng nhìn thấy.

Làm xong hết mọi chuyện, thì cũng vừa lúc Tôn thị cầm giày trở lại.

Dương Nhược Tình đổi giày, nói một tiếng với Tôn thị liền đi.

Dương Nhược Tình chân trước vừa ra cửa, chân sau, một bóng người đã lẻn đến cửa phòng bếp như một tên trộm.

Không ai khác chính là Lưu thị vừa rửa xong bát đũa.

Lưu thị đang rửa bát đĩa trong bếp đằng kia, thì ngửi thấy mùi thơm thoảng qua. Nàng không làm được việc gì nhưng cái mũi thì rất nhạy, lập tức liền ngửi ra đó là mùi của sủi cảo, mắt mũi xanh cả lên.

Không nhịn được, mới vừa dọn dẹp xong, nàng liền sờ soạng lại đây.

Thấy Dương Nhược Tình đang ở trong nhà bếp, nàng không dám đi vào.

Mập Mạp chết moi, luôn không cho tứ thẩm nàng mặt mũi.

Cám ơn trời đất, nàng đem rổ đi ra ngoài rồi. Chắc là đem sủi cảo cho hai nhà Quế Hoa, Đại Vân đi!

Tâm Lưu thị vô cùng mất cân bằng, nhân cơ hội này sờ soạng nhanh chóng đẩy cửa phòng bếp ra.

“Tam tẩu sao vẫn châm đèn chưa có đi nghỉ ngơi vậy? Ái dà, đang làm gì mà trông ngon thế? Khiến người ta thèm muốn chết……”

……

Dương Nhược Tình đang đi trên đường, trong lòng âm thầm bật cười.

Nếu nàng đoán không sai, mình chân trước vừa đi, chân sau liền có con mèo tham ăn lẻn vào trộm cá.

Hắc hắc, đi thôi, mồi đều đã chuẩn bị tốt, để cho con mèo kia ăn không hết gói đem đi!

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 233

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.