Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn theo ( Nguyên Đán vui sướng )

Phiên bản Dịch · 1502 chữ

“Đường Nha Tử, ngươi đừng tìm nữa, tối lửa tắt đèn cũng không tiện. Ngươi tạm thời đem bát sủi cảo này đặt ở nơi chuột không tới được, chờ đến mai khi trời sáng, ngươi có thể rửa nồi và đun lại là xong.”

Dương Nhược Tình nói, mắt sáng lên khi nhìn thấy một chiếc thùng gỗ nhỏ có nắp đậy ở đó.

Lạc Phong Đường cũng nhìn thấy chiếc thùng gỗ, liền nói: “Vậy thì bỏ vào trong chiếc thùng gỗ này đi. Đây là thùng dùng để đựng gạo, chuột không thể chui vào được!”

“Được!” Dương Nhược Tình đáp lời, nghiêng người lấy chén sủi cảo từ trong rổ ra.

Lạc Phong Đường cúi xuống mở nắp thùng gỗ.

Hai con chuột vèo một tiếng từ bên trong vụt chạy ra, nếu Dương Nhược Tình không nhanh tay, sợ là một con đã nhảy vào trong bát sủi cảo!

“Ai nha, má ơi, nguy hiểm thật!”

Dương Nhược Tình thở ra một hơi.

Lạc Phong Đường nghẹn đỏ mặt, cầm thùng gỗ lên xem xét, phía dưới có một cái lỗ.

“Ta trước đó còn thắc mắc sao lần này gạo ăn hết nhanh thế, hóa ra là bị chuột cắn!” Hắn xấu hổ nói.

Cái thùng gỗ cũng dầy, đám chuột nghiến răng cắn, không nghĩ tới bị chúng cắn thành lỗ nhanh như vậy.

“Mập Mạp, xin lỗi, mới vừa rồi dọa đến ngươi.”

Hắn đứng trước mặt nàng như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó, cúi gằm mặt, tay không biết đặt ở đâu.

Dương Nhược Tình lắc lắc đầu, đem rổ trong tay đưa cho hắn: “Giúp ta giữ lấy một chút.”

Lạc Phong Đường theo bản năng duỗi tay nhận lấy, sau đó liền nhìn thấy Dương Nhược Tình xắn tay áo lên, đi đến bên bếp lò, lấy một nắm lá tùng mao khô, dùng đá lửa bắt đầu đánh.

Sau khi lá tùng mao bắt lửa, nàng lại ném củi vào bếp, khiến lửa bùng lên.

“Mập Mạp, ngươi định làm gì vậy?” Lạc Phong Đường ấp úng hỏi.

Dương Nhược Tình đang cúi đầu thêm củi vào bếp, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ta đun chút nước để rửa nồi và bát đũa.”

Đồ ăn và đũa đã qua sử dụng mà ngâm trong nước lâu ngày, sẽ rất dễ dàng nảy sinh các loại vi khuẩn.

Lạc Phong Đường phục hồi lại tinh thần, vội chạy tới bên bếp, ngồi xổm xuống bên cạnh Dương Nhược Tình nói: “Sao có thể để ngươi làm được? Để ta, để ta!”

Cái bếp nho nhỏ, bởi vì hắn đột nhiên chạy đến, mà càng thêm chen chúc chật chội.

“Đây là việc của nữ nhân, ngươi làm không nhanh, để cho ta làm, chỉ một chút là xong!” Dương Nhược Tình nói.

“Công việc không phân biệt nam nữ, Mập Mạp, cứ để ta, ngươi ở bên cạnh nghỉ ngơi là được.” Lạc Phong Đường nói.

Nhìn thấy bộ dáng kiên trì của hắn, Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Được, vậy ngươi giúp ta thêm củi, ta tới rửa chén, chúng ta hai người phối hợp, sẽ không mệt!”

“Được!”

Lạc Phong Đường gật đầu, ngồi xổm xuống bếp.

Dương Nhược Tình đứng lên, đi đến trước bệ bếp, bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn ……

Củi trong bếp phát ra tiếng nổ lách tách, ánh lửa nhảy lên, phản chiếu trong đôi mắt đen sáng ngời của nam hài.

Trong khi vùi đầu vào nhồi củi, hắn thỉnh thoảng lại trộm liếc nhìn Dương Nhược Tình một cái.

Nữ oa đang đứng ở kia cọ cọ, rửa rửa, lau lau, chùi chùi.

Đầu tiên nàng cẩn thận lau chiếc tủ đầy bụi, sau đó chia bộ đồ ăn và bát đũa trong nồi thành nhiều mẻ và rửa sạch từng mẻ một.

Sau khi rửa xong, nàng xếp những chiếc bát chồng lên nhau, đổ nước bẩn trong nồi vào chiếc xô nước bên cạnh, rồi lại nghiêng người múc nước lạnh từ lu nước sạch vào nồi, đậy vung, đun nóng.

Tranh thủ lúc đang đun nước, nàng quét dọn gạo, rau dại rơi vãi trên bàn.

Sau đó, nàng cầm một chiếc chổi lớn quét sạch sàn bếp, đem bụi bẩn hót vào một chiếc xẻng.

Đôi mắt nam hài vẫn luôn dõi theo bóng dáng của nàng. Trong căn bếp nhỏ thiếu ánh sáng, thân hình của nữ oa không mảnh mai, thậm chí còn có phần hơi mập mạp.

Tuy nhiên, nàng làm việc lại cực kỳ nhanh nhẹn.

Hai bím tóc được thắt lại phía sau, theo dáng người nàng khi cúi xuống, liền rơi xuống trước ngực, nhảy lên nhảy xuống, áp vào khuôn mặt đang hết sức chăm chú làm việc.

Lạc Phong Đường nhìn nhìn, liền đỏ mặt, gò má từng đợt nóng lên.

Cô bé mập mạp này, thật đúng là dễ coi, càng nhìn càng thấy đẹp!

Tại sao trước đây không phát hiện nhỉ? Trước đây mình đã làm gì?

Lạc Phong Đường đắm chìm trong suy tưởng.

“Ngươi nhìn ta làm gì? Trên mặt ta cũng không có hoa, mau thêm củi vào bếp đi!”

Dương Nhược Tình vừa quay người, phát hiện tiểu tử kia đang nhìn chằm chằm chính mình, không khỏi trừng hắn một cái.

“Được!”

Lạc Phong Đường vội vàng lên tiếng, quay mặt đi, lấy một nắm củi nhét vào lò, trông giống như một tên trộm đang hoảng sợ.

Chẳng mấy chốc, nước trong nồi đã sôi lên, tỏa ra hơi nóng.

Dương Nhược Tình thử độ ấm của nước một chút, đặt bộ đồ ăn và đũa đã rửa sạch vào nước nóng để đun lên, nhằm tiêu độc sát trùng.

Nàng vừa làm việc, vừa không quên dạy dỗ Lạc Phong Đường: “Chén đũa tốt nhất chớ có để qua đêm, tất cả đều ngâm vào trong nồi, sẽ thu hút chuột…… cỏ dại cặn bã dính ở trong bát sẽ rất khó rửa sạch……”

Lạc Phong Đường đứng lên, cúi đầu đứng bên bệ bếp, nghiêm túc vừa lắng nghe vừa nhìn nàng làm việc.

“Trước khi ăn, tốt nhất nên tráng bộ đồ ăn bằng nước nóng, bệnh từ miệng mà vào……”

“Ừ.” Lạc Phong Đường gật đầu.

“Được rồi, hôm nay ta đang vội nên chỉ có thể dọn dẹp thế này thôi. Để hôm khác có thời gian, ta sẽ qua giúp ngươi dọn dẹp

Dương Nhược Tình đặt chiếc bát cuối cùng vào tủ, bỏ tay áo xuống rồi quay lại, xem như đã xong việc.

“Ngươi đặt bát sủi cảo trong nồi, bảo đảm chuột không vào được!”

Dương Nhược Tình đặt tô sủi cảo vào trong nồi, đậy một tô khác lên trên, rồi đậy nắp nồi lại.

Lạc Phong Đường ánh mắt vòng qua mọi nơi, giống như không phải căn bếp quen thuộc mọi ngày.

Bệ bếp sạch sẽ, tủ bát, chén đũa được sắp xếp chỉnh tề, ngăn nắp, mặt đất cũng được quét tước gọn gàng.

“Mập Mạp, ngươi thật giỏi! Phòng bếp này như biến thành một nơi khác vậy.” Lạc Phong Đường gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói.

Dương Nhược Tình đóng nắp nồi, nghe vậy liền xoay người lại, nhìn Lạc Phong Đường, phụt cười.

“Ai, bùn nhão không trét được lên tường. Thôi, ta cũng về đây, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Cầm chiếc rổ không lên, Dương Nhược Tình đi đến cửa nhà bếp.

“Ta đưa ngươi về!” Lạc Phong Đường nói.

“Không cần, đều trong một thôn, ta nhắm hai mắt cũng có thể tìm được đường trở về.” Dương Nhược Tình cũng không quay đầu lại hướng hắn vẫy vẫy tay.

Sau khi đi ra khỏi sân của Lạc gia, Dương Nhược Tình quay đầu lại hỏi Lạc Phong Đường đang đi theo phía sau: “Sao ngươi còn ra tới? Ta đã nói là không cần đưa mà.”

“Trời tối, ngươi chỉ là một nữ oa, đi đường không tốt lắm đâu.” Hắn nói.

Dương Nhược Tình nhếch miệng cười: “Yên tâm, không có việc gì, ngươi trở về làm việc của ngươi đi.”

“Được rồi.” Lạc Phong Đường lẩm bẩm, rồi đứng yên tại chỗ.

Dương Nhược Tình đi về phía trước một đoạn ngắn, trực giác nói cho nàng, tiểu tử kia vẫn đang đi theo phía sau.

Nàng quay đầu lại, phía sau trống trơn không một bóng người.

Nàng đi tiếp, cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện.

Ai, tiểu tử ngốc nghếch! Tính tình đúng là bướng bỉnh!

Nói không cần đưa về, hắn liền chết sống muốn đưa, còn là vụng trộm đưa.

Quên đi, kệ hắn đi theo vậy!

Cứ như vậy, mãi cho đến khi Dương Nhược Tình quẹo vào bên cạnh hẻm nhỏ, đẩy cánh cửa của nhà mình ra cuối cùng cảm giác bị theo dõi mới biến mất.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 230

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.