Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lươn phong ba

Phiên bản Dịch · 1610 chữ

“Ai da, mới sáng sớm Mập Mạp lại chuẩn bị nấu món gì ăn ngon thế?”

Một giọng nữ âm dương quái khí từ sau lưng truyền đến.

Dương Nhược Tình quay đầu, chỉ thấy tứ thẩm Lưu thị đôi tay ôm bụng, kéo bước chân đi về phía bên này.

Khuôn mặt vàng như nến, tái nhợt, cằm cũng gầy đi một vòng.

Dương Nhược Tình cười thầm, tâm tình đột nhiên trở nên thật vui vẻ, phá lệ đối Lưu thị nói: “Cháu đang làm lươn, ông ngoại sáng nay sẽ đưa hai đệ đệ về nhà, chả nhẽ lại không làm chút đồ nhắm rượu cho ông sao!”

Lưu thị hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm con lươn đang vặn vẹo trong tay Dương Nhược Tình, lén lút liếm khóe miệng, trước mặt như hiện ra một bát miến lươn xào ớt, hành, gừng, tỏi thơm lừng!

“Mập Mạp, cháu thật đúng là có năng lực, còn có thể làm tốt như thế này, mau nói cho tứ thẩm nghe, cháu đã làm như thế nào?” Lưu thị thò đầu qua hỏi.

Dương Nhược Tình cười hì hì nói: “Tứ thẩm cũng muốn làm sao?”

“Đúng vậy!”

“Hắc hắc, thế thì cháu càng không nói cho ngài đâu!”

“Ngươi……”

“Ngươi, ngươi cái gì? Cháu không nói cho thẩm đấy, thẩm định làm gì cháu nào?”

“Mập Mạp chết tiệt, đồ keo kiệt!” Lưu thị âm thầm nghiến răng.

Dương Nhược Tình đứng lên, đem đôi tay còn dính máu lươn dùng sức vẩy vẩy một chút, vài giọt máu liền bắn lên người Lưu thị.

“Cháu keo kiệt? Hừ, tứ thẩm à, thẩm thật đúng là dễ quên! Bát sủi cảo tối qua trong bụng thẩm chắc vẫn chưa tiêu hóa hết đâu nhỉ? Như vậy tức là cháu keo kiệt à?”

“A, Mập Mạp chết tiệt ngươi làm gì vậy? Văng đầy máu lên người ta rồi!”

Lưu thị lùi liên tục về phía sau, hôm qua mới làm đổ bô tiểu đêm, đây là bộ đồ nàng mới thay!

“Cháu vẩy đầy máu lên người thẩm đó, thì sao nào? Cho con chó, con mèo một chút đồ ăn, nó thấy mình còn biết vẫy đuôi! Cho thẩm ăn, thẩm còn chối à? Sủi cảo đêm qua ăn có ngon không? Bát nhà cháu đâu? Hay đến cái bát cũng nuốt vào bụng luôn rồi?”

Dương Nhược Tình dồn dập hỏi, Lưu thị bị ép đến lùi lại.

“Mập Mạp chết tiệt, ta là trưởng bối, chỉ là ăn một bát sủi cảo của nhà ngươi thì có vấn đề gì sao? Còn phải lại đây dập đầu tạ ơn ngươi chắc?” Lưu thị hai tay chống nạnh, cũng mắng tới.

“Nói đến sủi cảo, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi đây. Sủi cảo nhà ngươi rốt cuộc là làm như thế nào? Vì sao đêm hôm qua ta và tứ thúc ngươi đều bị tiêu chảy?”

Dương Nhược Tình nhếch miệng cười lạnh: “Ái chà chà, chính mình ăn vụng gặp chuyện, còn định đi ăn vạ người khác sao? Đáng đời các ngươi, ăn vụng bị gặp báo ứng!”

“Ý của ngươi là? ”Lưu thị có chút nghi hoặc.

Dương Nhược Tình ghé sát vào Lưu thị, đè thấp âm thanh nói: “Ý của cháu là gì à? Hì hì, thẩm không cần quan tâm ý cháu là gì, thẩm chỉ cần nhớ rõ, đồ vật nhà cháu, không dễ dàng ăn được đâu. Dù là sủi cảo, gạo hay mì, tương ớt, hay con gà mái đang đẻ trứng trong phòng cháu, đều không phải đồ người khác có thể ăn!”

Nhắc đến tương ớt, khí thế Lưu thị tức khắc liền giảm đi ba phần.

Dương Nhược Tình thấy Lưu thị như vậy, cười lạnh một tiếng: “Hôm qua chỉ đơn giản là bị tiêu chảy, không chừng lần tới, liền trực tiếp ‘ngỏm củ tỏi’ chết thẳng cẳng, đến lúc đó bán thân bất toại, nằm liệt trên giường cũng đừng trách cháu không nói trước nhé!”

Lưu thị bị ánh mắt Dương Nhược Tình làm cho hoảng sợ.

Ngay sau đó ý thức được điều gì, Lưu thị kinh sợ kêu lên: “Cái đồ Mập Mạp ngươi, ngươi to gan lớn mật, lại bỏ thuốc vào trong sủi cảo?”

Dương Nhược Tình lui lại, mắt trợn trắng, dùng biểu tình xem kẻ ngốc nhìn Lưu thị.

“Tứ thẩm, ngài cũng không thể vu oan giá họa như vậy được. Chứng cứ đâu? Mang ra?”

Lưu thị tức giận đến khuỵu chân xuống, đúng lúc lúc này, Tôn thị từ phòng bếp đi ra.

Lưu thị thấy dù sao cũng không nói được Dương Nhược Tình, vội vàng chạy về phía Tôn thị, kể cho bà nghe những gì Dương Nhược Tình vừa nói.

“…… Tam tẩu, ngươi mau đến quản Mập Mạp nhà ngươi. Nàng bỏ thuốc vào trong sủi cảo, trong bụng ta còn đang mang thai, đúng là thương thiên hại lí mà……”

Tôn thị vừa nghe lời này, sắc mặt liền khó coi.

“Tứ đệ muội, Tình Nhi của nhà ta là tốt nhất, ban ngày ban mặt ngươi chớ có sang đây mà hất bát nước bẩn!”

“Tam tẩu, lời ta nói là thật đó. Đêm qua sau khi ăn xong bát sủi cảo, ta cùng lão tứ thiếu chút nữa bị tiêu chảy đến chết!”

“Sủi cảo kia chúng ta đều ăn không sao cả, chỉ có các ngươi xảy ra sự cố, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta! Tứ đệ muội ngươi đi đi, ngươi nói như vậy ta không muốn nghe, ngươi đi đi……”

Tôn thị trực tiếp phất tay đuổi người.

Lưu thị vẻ mặt kinh ngạc, Tôn thị đột nhiên như biến thành người khác vậy.

Ở giếng nước bên này, Dương Nhược Tình phi thường vừa lòng với biểu hiện lần này của Tôn thị.

“Nương, ngài cứ làm việc của ngài đi, đừng để ý đến thẩm ý, sau này đồ vật nhà chúng ta, có cho chó mèo ăn, vứt vào hầm cầu, cũng không cho loại người này!” Dương Nhược Tình nói.

Tôn thị gật gật đầu: “Tình Nhi nhà ta nói rất đúng. Tứ đệ muội, bát hôm qua ngươi mang trở về đâu? Sao có đi mà không có về? Bát nhà ta còn phải dùng luôn đây!”

“Hừ, không phải chỉ là một cái bát mẻ sao, ai thèm! Đợi đấy, ta đi nhà xí xong sẽ đem trả cho các ngươi!”

Lưu thị thấy cũng không kiếm được lợi ích gì từ chỗ Tôn thị, hừ một tiếng, quay người đi nhà xí.

Tôn thị lắc lắc đầu, nhìn Dương Nhược Tình: “Tình Nhi đừng để trong lòng những lời nàng ta nói!”

“Nương cứ yên tâm đi, con coi như là tứ thẩm vừa đánh cái rắm thôi.”

“Mập Mạp chết tiệt, ngươi nói là ai đánh rắm? Ngươi nói rõ ràng cho lão nương nghe!”

Mới vừa đi đến cửa nhà xí, Lưu thị bỗng nhiên quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói với Dương Nhược Tình đang ở giếng nước bên này.

“Ai tiếp lời ta là cái rắm!”

Dương Nhược Tình vừa dứt lời, phía dưới Lưu thị liền thả ra một tràng rắm.

“Ha ha ha……” Dương Nhược Tình phá lên cười.

Lưu thị mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

“Mới sáng sớm đã nghe các ngươi cãi nhau, làm cho hậu viện chướng khí mù mịt, là thành cái thể loại gì?”

Một giọng nói sắc bén đột nhiên truyền đến, mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy Đàm thị đang đi tới, vẻ mặt nghiêm nghị.

Trên tay nàng còn cầm một cái giỏ tre, hình như đến để bẻ bắp cải ở ruộng rau gần đây.

Nhìn thấy Đàm thị, Tôn thị cúi đầu, không dám lên tiếng.

Lưu thị lại như là gặp được cứu tinh, khóc lóc nói với Đàm thị: “Nương, ngài tới vừa đúng lúc, con là tứ thẩm của nàng lại còn đang mang thai, không phải chỉ ăn mấy miếng sủi cảo nhà nàng thôi sao, sáng sớm đi qua đây liền bị nàng chèn ép, nương ngài giúp ta phân xử đi!”

Đàm thị nghe mấy lời này của Lưu thị, bèn liếc mắt một cái nhìn bụng nàng, đột nhiên minh bạch lý do tại sao đêm qua hai vợ chồng này tiêu chảy không ngừng nghỉ.

Một đôi tham ăn, đói khát, đúng là đáng xẩu hổ!

Đàm thị trong lòng đầy tức giận, nhưng lúc này, lại đem mũi nhọn chĩa vào Tôn thị và Dương Nhược Tình.

“Ngươi là tứ thẩm bị chèn ép vài câu đã làm sao? Tốt xấu gì ngươi còn được ăn mấy miếng sủi cảo. Ta và cha ngươi là ông bà, đến mặt mũi miếng sủi cảo thế nào còn không có cơ hội nhìn thấy đây này!”

Đàm thị cố ý cất cao giọng nói, đôi mắt nhìn về phía Tôn thị cùng với Dương Nhược Tình đang đứng phía sau, cũng thuận tiện đảo qua vài vòng trước cửa phòng của Dương Hoa Trung.

Lưu thị thấy thế liền châm ngòi, thổi gió: “Đúng vậy, thật là không hiếu thuận, làm sủi cảo cũng không biết đường đưa một bát đi hiếu kính ông bà. Vừa mới phân gia, nội bộ đã lục đục, ai……”

Thân thể Tôn thị cứng đờ, cúi đầu xuống đứng tại chỗ, mặt đỏ bừng không biết nên đáp lại như thế nào.

Thấy thế, Dương Nhược Tình cũng có chút đau đầu.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 252

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.