Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

....

Tiểu thuyết gốc · 2927 chữ

XIN HÃY YÊN NGHỈ

chap34

Khi vừa về là ba nàng khóa luôn cửa cổng, vô tắm sơ qua, đánh răng rửa mặt, quần áo ai dính tí máu thì dùng bột giặt cực đậm đặc vò sạch hết, cái chầy lúc nẫy giã tro cốt thì bổ thành nhiều mảnh vứt vô chỗ bếp củi, mai sẽ mua cái mới. Nhi đổ mười con ngươi của năm đứa súc vật ra chậu ngâm, quẫy quẫy nước cho sạch, phơi khô rồi nhét vô một cái hộp bằng bìa, dùng giấy dán tường bọc xung quanh, băng dính dán kín lại trông chả khác chi hộp quà sinh nhật, đợi khi nào Hà tỉnh thì tặng bạn í để coi cho hả lòng.

Ba nàng chung một giường, bầu tấu kiếm đều bọc trong giấy dán tường giầy đặc nhiều lớp cũng để trên giường luôn. Kiểm tra cửa nẻo cẩn thận, móc màn xong họ bật đèn pin điện thoại và tắt đèn nhà, bật số to nhất của chiếc quạt treo tường và vặn túp lăng quay đều mát vù vù, Nhi nằm ngoài, Bích nằm giữa, Di trong cùng, ngủ ngon nha.

...

Sáng hôm sau.

Ò ó o o... Tiếng gà nhà ai gáy vang từ lúc gần năm giờ đã đánh thức không ít người dậy sớm làm việc chợ búa đồng áng hoặc mở quán hàng ăn.

Bích thức trước tiên, đáng lẽ cô vẫn còn đang khò khò mơ thấy mình là đầu bếp nổi tiếng thế giới và tham gia chương trình thi nấu ăn quay phủ sóng toàn cầu, vượt qua tất cả đối thủ giành chiến thắng tuyệt đối, đám hot girl xinh đẹp chân dài bu đầy xung quanh mỗi nàng tặng cô một nụ hôn vào má nhưng đột ngột có con hổ xông vào tát mặt cô khiến Bích giật mình mở bừng mắt vừa vặn nghe tiếng gà gáy, cánh tay của Di chắn ngang mồm nàng tấu, thì ra Di cũng mộng mị quờ quạng lung tung mà vô tình trở thành con hổ phá đám trong giấc mơ của người khác, nàng bấu ngoan hơn với tư thế nằm nghiêng quay mặt ra phía màn, Di và Nhi vẫn còn ngủ ngon lành. Bích khẽ khàng đẩy tay Di, nhẹ nhàng ngồi dậy bò ra khỏi giường tránh làm các bạn tỉnh giấc ngon. Vừa mới đi được ba bước thì chợt Nhi nói bằng giọng giận hờn "Con Bích trả tao gói ômai đây." Cũng chỉ là giấc mơ thôi (😪)

Bích ngoái lại, mỉm cười "Hừ." rồi đi đánh răng, chuẩn bị bữa sáng cho cả ba xong còn mang cơm vô viện nữa.

Khi Nhi - Di tỉnh giấc đã là bẩy giờ rồi, họ hoàn tất vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi ra ăn cơm thật lẹ, Bích cũng đã chuẩn bị sẵn cặp lồng đựng bữa sáng cho cô họ.

Đang bữa ăn thì nhạc chuông cuộc gọi đến từ máy Bích ở trên giường cất lên "🎵Đành phải học cách bước đi không anh bên cạnh🎵...Có lẽ qua thời gian em sẽ quêm được anh🎵nhưng vết thương chắc sẽ không bao giờ lành🎵..."

Bích tạm đặt bát đũa xuống mâm và đứng dậy đi tới giường, là cô Nụ gọi. Vừa bắt máy "📱Dạ📱" thì phía bên kia giọng cô rất vui mừng :

  • 📱Bích ơi em nó tỉnh rồi, con Hà nhà cô tỉnh táo lại rồi, nó còn nói chuyện với cô nữa này📱

  • 📱Thật ạ cô? May quá đi! Cô đợi chút nữa con vào ngay nha. Cô hỏi Hà có ăn gì không để con mua luôn📱

  • 📱Không cần đâu con, cô mua cháo trong viện cho nó ăn rồi, nó đang nghỉ ngơi, biết tin con về nó mừng lắm📱

  • 📱Dạ tốt ghê! Thôi con chuẩn bị vô đây, cũng sắp tới giờ thăm khám rồi. Con chào cô📱

  • 📱Chào con📱

    Bích tắt cuộc gọi nhưng nhìn màn hình thông báo có một tin nhắn lẫn năm cuộc gọi nhỡ trong khoảng thời gian ba rưỡi sáng, chắc tại khi ấy các nàng buồn ngủ quá nên không biết gì, mà số gọi nhỡ lại là của thằng Học - công tử hợm hĩnh cậy mình giầu có ức hiếp cậu thanh niên hiền lành. Bích nhíu mày mở tin nhắn xem nội dung, nguyên văn tin như thế này :

    "Đ-t mẹ lũ đĩ chúng mày! Dám lừa bố à! Chúng mày nhục nhã sợ hãi không dám gặp bố mày chứ gì! Tao sẽ tìm được và đảm bảo ba đứa mày phải chết rất thảm!"

    Đe dọa ư, nực cười. Từ xưa đến giờ biết bao đứa hăm he dọa giết ba cô rồi nhưng kết quả thì sao chứ, có thằng nào con nào toàn mạng nữa không. Bích trở về bàn ăn đưa cho hai bạn coi.

    Nhai xong miếng trứng rán Di bảo "Vậy là chiêu dùng chó trị chó của con Bích đã có tác dụng hả?" Nhi nhóp nhép miếng rau muống, gật gù nói "Dĩ nhiên. Bị đánh đau thì sẽ trả thù, nhất là đối với những đứa như thằng Học công tử kệch cỡm mất dậy, có tí tiền đã khinh rẻ người khác. Mà loại nó cũng chỉ gọi là có của ăn của để thôi chứ chưa đủ trình đặt chân vào giới thượng lưu đâu, khéo còn thua cả nhà bọn mình í chứ." Bích uống cốc nước lọc, nói "Nó biết bị lừa thì chắc chắn đã kéo đến quán cơm phở tuấn trọc đó rồi, bằng bản tính hấp tấp kênh kiệu của nó thì trăm phần trăm lúc nó kéo quân đến nơi là sẽ xông vào lập tức đánh chém nhau một trận ra trò. Học chó đã thắng, ba đứa quán cơm tù sau khi khai sự thật tao e khó mà an toàn tính mạng nổi vì dù sao chúng cũng đã thấy mặt kẻ chém mình, để lại chính là hậu họa, đổi là tao thì tao cũng diệt tận gốc mọi nguy cơ. Phe ba đứa quán cơm kể cả chưa chết thì cũng lay lắt hấp hối tuyệt đối chẳng qua khỏi. Bây giờ chắc thằng Học súc vật đang lên cơn chó dại điên rồ truy tìm nhóm mình, bất kể thời điểm nào cũng có thể vô tình đụng độ." Di "Hừ." một tiếng, nhìn về phía cửa suy tư, nói "Đụng độ thì đụng độ, ngại đéo gì lũ cặn bã xã hội! Ở đời ngoại trừ băng của chị tao ra thì Lê Tuyệt Như Di này chỉ công nhận duy nhất băng đảng xã hội đen Mãnh Hổ Thiên Đường là không dễ dây mà thôi." Bích nhíu mày đắn đo bởi lời của bạn, có thể khiến Di thiên tài chém giết kiêng dè thì lớn chuyện đây, chắc đám này đủ khả năng chơi trận sinh tử với băng đảng của chị con Di, Bích tò mò hỏi "Mãnh Hổ Thiên Đường á? Là bọn nào vậy mày?" Di nhún vai khẽ lắc đầu, đáp "Tao nghĩ tụi bay chưa cần biết tới bọn đấy làm gì, xa vời lắm." rồi tiếp tục và cơm, ai ngờ đâu bị vị cay xè tan trong miệng mà gương mặt đỏ lên như đang xấu hổ í, vồ lấy cốc nước của Bích tu ực ực liền. Nhi ngồi bên cạnh phì cười, hóa ra nàng bầu lợi dụng lúc nàng kiếm phân tâm đã gắp miếng ớt trong bát nước mắm và chộn lẫn vô bát cơm của nàng kiếm.

    Khỏi đoán mất công, Di biết thừa hung thủ hại mình, cô vồ ôm lấy Nhi, họ đứng lên vật nhau, kết quả Nhi bị Di ép cho nằm sấp, nàng kiếm còn ngồi lên lưng nàng bầu đè cho không gượng nổi, Di hăm hở nói "Bích ơi con nhỏ này hư quá, hôm nay chị em mình phải liên thủ dậy cho nó bài học mới được." Bích cười gian tà cũng tham gia cuộc chơi mà giữ chặt hai tay nàng Nhi để cho Di dễ bề hành động cù nách.

    Tiếng cười ròn tan của nhóm bầu tấu kiếm vang khắp nhà, có lúc Nhi phải kêu "Ha ha ha...em xin chị Di...há há...tha cho em...ha ha...."

    ...

    Rửa bát xong xuôi Bích treo cặp lồng đựng cơm ở tay lái Yamaha, ba chiếc xe đẹp chở ba nữ anh hùng tràn đầy sức sống rời khỏi nhà (việc khóa cửa là điều chắc chắn rồi nên không cần thiết phải nêu ra☺)

    Phòng 302 bệnh viện xã, nơi đây có bốn giường nhưng chỉ có mỗi Hà nằm, còn lại trống trơn.

    Chị em họ Bích - Hà gặp lại nhau thì mừng rỡ lắm, Hà ôm chầm lấy Bích trên giường luôn, Nhi - Di cũng ngồi xuống cạnh đó.

    Dù đầu quấn băng và thân thể dán bông gạc nhiều chỗ nhưng trông Hà vẫn xinh xắn, gương mặt còn lưu giữ ký ức đáng sợ bị đánh đập dã man suýt chết nữa, chẳng nói gì chỉ sụt sùi khóc và ôm chặt Bích. Nàng tấu xoa lưng vỗ về "Ổn rồi, ổn rồi."

    Cô Nụ ngồi chiếc ghế dựa nhỏ ăn cơm mà nghẹn ngào, vừa vui vừa thương con, bảo "Mẹ đã báo cho bố con rồi, đường xa nên chắc mai ông ấy mới về đến đây. Khổ thân con tôi!..."

    Di hỏi "Tình trạng sức khỏe của Hà thế nào rồi cô?" Cô Nụ trả lời "Bác sĩ nói sức khỏe ổn định tốt có thể xuất viện luôn hôm nay, chỉ là phần đầu bị tổn thương không nhẹ cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài hôm đừng hoạt động nặng là sẽ bình phục hoàn toàn. A, cô phải đi làm thủ tục xuất viện đây rồi còn về nấu cơm tẩm bổ cho cái Hà." Dứt lời đặt cặp lồng lên bàn, tất tả bước đi.

    Buông chị họ, Hà dùng tay tự lau nước mắt, nói "Em sợ lắm chị ạ! Em cứ tưởng hôm qua là ngày cuối đời của mình rồi!" Bích mỉm cười bảo "Chị có cái này hay lắm muốn cho em xem, chắc chắn em sẽ yêu đời trở lại nè." Cô móc điện thoại ra, mở mục video, bật cho em họ coi đoạn phim ngắn ghi lại cảnh đêm qua. Hà đang từ sửng sốt chuyển thành phấn khích há hốc mồm, trông cảnh năm đứa súc vật côn đồ định giết mình đang bị đạp vào mặt vả vào mặt, bị khoét hẳn đôi mắt thật hả lòng hả dại, chính nghĩa vốn dĩ còn tồn tại.

    Nhi tủm tỉm lấy hộp quà hay ho ra trao tận tay người cần, nói "Tặng Hà nha." Hà lâng lâng xé giấy mở hộp, ồ là mười con ngươi tròn vo nguyên vẹn lòng đen lòng trắng, ban đầu hơi hoảng nhưng nghĩ chút chút hiểu ngay vấn đề rằng đây là cặp mắt của lũ súc vật bị moi, Hà bồi hồi súc động ôm hộp quà, nói "Cảm ơn! Em cảm ơn các chị!..."

    Thực sự Hà cực kỳ tôn trọng và thần tượng Bích. Người đủ tư cách thân với Bích hiển nhiên phải cùng đẳng cấp nên thành thử Hà cũng kính trọng luôn Nhi - Di mà chân thành gọi bằng chị xưng em.

    Tuy chỉ gặp nhau vài lần nhưng bản tính mạnh mẽ quật cường của chị tấu luôn khiến cô em họ nể phục. Nhớ hồi lớp 5 là lần đầu tiên Hà gặp chị Bích về chơi cùng gia đình dịp nghỉ hè tiểu học, xẩm tối Hà đi đồng cắt cỏ về bị hai thằng ranh con cùng lớp rình chặn đường đánh tát dứt tóc lên gối vì cái tội cô mách thầy chủ nhiệm bọn nó trộm tiền của bạn, đoạn đường khá vắng vẻ nên không có người lớn can ngăn. Hà sưng bầm mặt mũi chân tay khóc hu hu về kể lể, bố mẹ xót con liền giúp xát trùng băng vết thương và bảo sẽ báo với phụ huynh bọn nó để giậy giỗ lại. Cô bé Bích cũng lớp 5, vỗ về an ủi và dẫn Hà đi dạo cho khuây khỏa. Đi lung tung một lúc thì vô tình Hà thấy hai thằng khốn ở phía xa đang bắt ốc mò cua gần mương ruộng đầu làng, Hà sợ hãi mách với Bích và kêu hãy chạy ngay đi kẻo bị chúng nó đánh nữa. Bé Bích nhếch môi chả thèm di chuyển, bảo một câu "Đ-t mẹ hai thằng chó con đấy! Mày cứ để chị lo!" rồi xồng xộc xông tới. Hà đứng đằng xa thấy cảnh Bích đấm vỡ mồm một thằng khiến nó ngã nhào xuống bãi cỏ, thằng còn lại lao đến đấm trúng má bé Bích làm bé ấy lui về sau một bước vì ê ẩm. Thằng bị ngã cũng đã vùng lên để trả thù, nó nhặt một viên gạch muốn nện Bích. Hà sợ quá vội chạy đến muốn giúp chị họ nhưng té ra không cần thiết, bé Bích đạp vô đùi thằng cầm gạch làm nó té nhào rồi sút mạnh trúng cu thằng còn lại, nó gục luôn đau không thể tả, sau đó Bích nhặt được khúc gỗ khô vứt gần bãi cỏ vụt túi bụi xuống thằng chưa đau cu và vị trí bé Bích vụt cũng là chỗ đó luôn. Chiến thắng vẻ vang Bích dắt tay Hà về, nhưng chưa được một phút bé Bích kêu đau bụng bảo bé Hà đứng canh còn mình thì chui vô bụi rậm um tùm để giải quyết nỗi buồn. Tận mười một phút sau Bích mới mò ra, họ dung dăng dung dẻ đi tiếp. Đêm đó trên loa thôn quê thông báo hai thằng lớp 5 mất tích chưa về nhà, gia đình bọn nó đi tìm mãi không thấy, sáng hôm sau người ta phát hiện xác hai thằng chó ghẻ nổi lềnh bềnh ở mương nước sâu, khuôn mặt bết đặc bùn lầy, mồm đứa nào cũng gẫy hết phần răng cửa, trên bãi cỏ là hai giỏ đựng ốc với cua một cái vơi một cái đầy, kết quả sơ bộ kết luận chúng đánh nhau giành cua giành ốc rồi xẩy chân ngã xuống đúng vùng mương nước sâu nhiều bùn không thể vùng vẫy ngoi lên nổi dẫn đến tử vong. Bé Hà hay tin cũng vui vui, bán tín bán nghi nhìn chị họ, bé Bích vô tư huýt sáo nhẩy lò cò quanh sân, có lúc phấn khởi hát "🎵Voi con ơi voi con ơi🎵mau lớn nhanh có đôi ngà to🎵góp sức đi khắp miền gần xa🎵..."

    (Hừ, chẳng qua hồi đó bé Bích còn yếu và nhỏ nhắn chứ chưa khỏe khoắn dũng mãnh như bây giờ nên mới dính vài đòn nhé, nhưng chung cuộc bé ấy vẫn thắng. Bé tí đã thông minh xử lý hiện trường kỹ càng rồi, tài ghê😏)

    Hà âm trầm nói "Nhà bọn nó thế lực ở vùng này lớn lắm, nhất là đứa con gái lại là con của chủ tịch xã, chúng sẽ không bỏ qua đâu." Bích mỉm cười vỗ vai Hà, nói "Ai biết bọn chị ra tay chứ, mọi việc mày cứ để chị lo! Giờ chị không đơn độc như xưa nữa rồi, Nhi với Di đây cũng là cao thủ đấy, bọn chị không ngán bất kỳ bố con thằng nào trong xã hội này hết, còn đứa nào nếu muốn đọ tiền thì chị mày sẵn sàng chơi, muốn đọ bằng dao kiếm thì càng đơn giản!" Hà ngưỡng mộ nhìn ba người, cô nói "Em tự hào vì mình là họ hàng của Hoàng Kiêu Hùng Bích! Thật ra em gọi điện mời chị về quê này chơi ngoài lý do nhớ chị và nhờ chị xử giúp năm đứa súc vật ra thì còn vì thời. gian gần đây quê mình xuất hiện bọn trộm chó chị ạ. Chúng hung hăng lắm, sẵn sàng chém người nếu bị phát hiện, hai tuần trước có một chú ở cuối làng bắt gặp và truy đuổi thì bị chúng nó chích súng điện giật đến chết luôn, tới nay công an vẫn chưa bắt được. Cả nhà cái Hạnh cũng bị mất con chó đen ngoan lắm, Hạnh nó khóc nức nở kể chính mắt nhìn thấy hai thằng đi xe máy, một thằng lái một thằng cầm vợt dài kéo lê con chó chà xát dưới mặt đất đi suốt quãng đường mà bất lực không làm gì được, tiếng con chó sủa đau đớn inh ỏi cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi mất hút, có lẽ nó đã chịu thương tích quá nặng mà chết luôn rồi trong khi thân xác vẫn tiếp tục bị kéo lê, bọn khốn nạn kia quá tàn nhẫn!"

    Bích nhăn mày bức bối, cô quay ra sau nhìn hai bạn và thấy họ cũng trợn mắt căm phẫn, trước kia xem tivi thấy camera đâu đó quay lại được cảnh bọn khốn kéo lê con chó tới mức cụt tai rách mồm làm cả ba nàng muốn phát rồ í, đ-t cụ chúng mày ai cho chúng mày làm người!

    Đúng lúc đó cô Nụ quay trở vào, rạng rỡ nói "Xong xuôi hết rồi, xuất viện thôi nào con gái."

    ...

Bạn đang đọc Xin Hãy Yên Nghỉ sáng tác bởi TueTuyetLuan

Truyện Xin Hãy Yên Nghỉ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTuyetLuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.