Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình thân (7)

Tiểu thuyết gốc · 1635 chữ

Trạc Mẫn chỉ nghĩ đơn giản, xoáy sâu vào tình tiết mà ải đã dẫn dắt, vì vậy chỉ tập trung vào tìm hung thủ. Ải cấp độ địa ngục vừa làm phân tán sự chú ý của người chơi, nhưng đồng thời cũng tập trung hung thủ và đưa ra những gợi ý rõ ràng hơn cửa ải bình thường.

Dù Trạc Mẫn không có kinh nghiệm, nhưng nhớ lại khu phố vắng hoe không một bóng người lúc đầu, ít nhiều gì người chơi cũng phải tự tìm tòi, vì mỗi ải có mỗi diễn biến và quy tắc khác nhau, thiết nghĩ nếu cấp độ địa ngục không diễn ra thì có thể người chơi còn bị giới hạn thời gian phá án nữa.

Nên hiện tại, Trạc Mẫn không muốn tiêu tốn thời gian nhiều, dù có ra sao thì cứ xoáy sâu vào manh mối trước mắt đã, ít nhiều cũng có kết quả thôi. Trên hết, trực giác của anh rất nhạy bén, linh cảm mách bảo anh đang đi đúng hướng.

Không thể không nói, đôi khi linh cảm tốt cũng là một loại khả năng. Lúc còn sống, nhờ linh cảm mà anh tránh được rất nhiều chuyện. Sau khi chết đi, đến các vũ trụ khác nhau thì linh cảm của anh càng mạnh mẽ hơn, nói là giác quan thứ sáu cũng không ngoa.

Trạc Mẫn lặng lẽ di chuyển tới phòng của cậu Quân và cô Phương, anh cẩn thận áp tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.

Bỗng kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra. Trạc Mẫn chau mày, cửa không khóa ư? Anh chỉ mới tựa vào thôi mà đã mở ra rồi.

Anh ngó mắt vào phòng, nương theo vài cây đèn cầy đang cháy le lói thì thấy được khung cảnh ngập tràn máu me bên trong. Trạc Mẫn giật mình mở to mắt, ngay lúc chưa biết nên làm gì tiếp theo thì giọng nói máy móc vang lên.

[Có biến số, có biến số. Tất cả các hoạt động trong ải tạm ngừng, máy chủ đang kiểm tra tình hình!]

Trạc Mẫn dứt khoát đóng cửa lại, thở ra vài hơi lấy lại tinh thần. Máy chủ sao?

Bấy giờ, tiếng cãi vã vang lên phía xa khiến anh chú ý; anh lập tức đi qua bên đó xem sao, đánh lẻ vào lúc này có vẻ không phải là một lựa chọn khôn ngoan, nhất là người chưa có chút kinh nghiệm nào như anh.

Trạc Mẫn di chuyển tới quầy thủ tục thì thấy mọi người đã tập trung ở đây từ khi nào, dường như đang chia làm hai phe đứng đối nghịch nhau. Một bên là chú Tùng và dì Ngọc với vẻ mặt dửng dưng và chắc thắng; một bên là Vy và Ổi Chua.

Trạc Mẫn chưa kịp lên tiếng thì Vy đã nhìn thấy anh: "Nhiên, ông coi hai người này đang muốn làm chuyện điên rồ gì đi."

Chú Tùng bật cười rồi lắc đầu: "Cậu nhóc này cũng là người mới như thằng Ổi thôi, khác ở chỗ nó biết điều hơn mấy đứa bây nhiều. Mà sắp hết thời gian rồi, chú không nói vòng vo nữa. Chú đang thông báo cho tụi bây biết và chừa cho tụi bây một con đường sống, chứ không phải đang cầu xin tụi bây giúp, nếu tụi bây còn tỏ thái độ lồi lõm như này thì chú cho chết chùm cả đám, nghe chưa?"

Dì Ngọc tươi cười nhìn Trạc Mẫn: "Nói không sai, cậu trai người mới này biết điều hơn mấy đứa khác nhiều; chắc con chưa rõ chuyện gì đang xảy ra đúng không? Để dì nói cho con nghe để con quyết định, chuyện này tốt cho con thôi, dù sao thì giết nhiều người chơi quá cũng không tốt."

Hóa ra dì Ngọc và chú Tùng đều là hai người chơi lâu năm, có kinh nghiệm phong phú. Họ nói đây là ải cấp Z - ải có cấp thấp nhất. Vì ải cấp Z không có quá nhiều cạm bẫy, chỉ cần dốc sức tìm kiếm manh mối từ những gợi ý của ải là được, vừa không giới hạn số người chơi sống sót lại vừa không bị ải đánh lừa.

Thực ra thì hai nguyên tắc bất thành văn được người chơi lan truyền chỉ ứng dụng trong ải cấp Z mà thôi, vì ải Z khá đơn giản nên người chơi không được giết NPC hay giết người chơi khác, nếu không ải sẽ biến thành cấp độ địa ngục và bắt đầu xoay người chơi như xoay chong chóng, dùng hoàn cảnh xung quanh đánh lừa người chơi.

Tàn nhẫn nhất là sau khi người chơi phá án thành công cũng không được rời khỏi ải mà tất cả người chơi đều phải chôn thân tại nơi này, không phải ai cũng biết bí mật đó - trừ những người chơi lâu năm.

Vì vậy, sau khi chú Tùng và dì Ngọc xác định được đối phương đều là người chơi có kinh nghiệm thì đã bắt tay với nhau để phá hủy ải cấp Z này. Nếu đợi tới khi kết quả của trò chơi được công bố thì tất cả đã muộn, lúc đó muốn phá hủy ải cũng khó khăn hơn.

Lúc này, Trạc Mẫn mới biết ngoại trừ chú Tùng và dì Ngọc thì các người chơi khác đều là người chơi; ngoại trừ Cá Trê, vì cậu ta là nội gián nên phải giết cậu ta đầu tiên mới có thể hoàn thành việc phá hủy ải.

Vy vẫn không tin: "Lời nói của hai người chứa đầy lỗ hổng, nếu nói ải cấp Z dành cho người mới thì tại sao hai người lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, hai người nói nếu đợi máy chủ công bố kết quả của trò chơi thì không thể phá hủy ải được nữa thì tại sao hai người không làm sớm hơn, mà đợi tới bây giờ mới làm?"

Dì Ngọc rất tự nhiên giải đáp thắc mắc của cô: "Máy chủ sẽ sắp xếp ngẫu nhiên, trong một ải cấp Z sẽ có ít nhất một người chơi cũ xuất hiện, có thể là do người đó mới hoàn thành ải có độ khó cao hoặc gì đó. Còn lý do tại sao không hành động sớm hơn, là vì từ khi ải cấp Z biến thành cấp độ địa ngục thì ký ức của người chơi cũ sẽ bị giới hạn, đó là thiết lập của máy chủ; nếu không, với thực lực của người chơi cũ thì chuyện phá hủy ải cũng không có gì quá khó khăn, chỉ là tỉ lệ thất bại khá cao mà thôi."

Nói tới đây, dì Ngọc thở dài một hơi: "Nói chung là nhiều lý do lắm, bây giờ dì có nói thì mấy đứa cũng không hiểu. Thời gian không còn nhiều nữa, ba đứa mau đưa ra lựa chọn đi."

Trạc Mẫn không phải người thích lòng vòng, nếu anh từ chối thì thứ phải nhận chính là cái chết. Tuy dì Ngọc nói năng hiền từ, nhưng từ việc ra tay với Cá Trê thì anh cũng hiểu được không có người chơi cũ nào là người mềm yếu cả, nếu không đủ tàn nhẫn và quyết đoán thì sao có thể sống sót chứ.

"Con nghe theo dì!" Trạc Mẫn nói năng dứt khoát, thể hiện rõ quan điểm của mình.

Vy và Ổi Chua đều không vui, hai người bọn họ có ý muốn chống đối vì cảm thấy không thể tin tưởng dì Ngọc và chú Tùng.

Nghe Trạc Mẫn nói vậy, tuy Vy tức tối lườm anh một cái sắc lẻm nhưng trong lòng lại hơi dao động. Nếu Trạc Mẫn đã đồng ý rồi, phải chăng chuyện này thật sự không phải là một cái bẫy?

"Hồi nãy bà giết nội gián được cộng 2000 điểm, giờ tôi với bà chia nhau xử hai đứa này, coi như là thành ý của tôi vậy." Chú Tùng cười cười nói với dì Ngọc.

Dì Ngọc gật đầu, đáp lại rằng: "Lát tôi đưa phần thưởng phá hủy ải này cho ông, coi như hòa, không ai nợ ai."

"Được, sòng phẳng lắm, tôi rất thích."

Chú Tùng vừa dứt lời thì hai người cùng lúc ra tay, Vy và Cá Trê đánh hơi được mùi nguy hiểm nên lập tức xoay người co giò bỏ chạy, thế nhưng bọn họ không thể nhanh nhẹn bằng hai người.

So với độ tuổi mà họ đã tự giới thiệu thì tốc độ và sức mạnh của hai người vượt trội hơn rất nhiều, không thua gì sức mạnh của người trẻ cả, thậm chí còn hơn như vậy. Trạc Mẫn trầm ngâm, có lẽ có thể hai người đã được cường hóa? Nếu không thì làm sao có được thực lực nhường này, gần như đã vượt qua giới hạn của con người, tốc độ của hai người khiến anh không có cách nào nhìn rõ động tác của họ.

Vy bị dì Ngọc cắt ngang cổ, một đường dao làm đứt động mạch chủ khiến Vy tắt thở, giãy giụa vài cái rồi chấp nhận số phận mà ra đi, chết không nhắm mắt, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Còn Cá Trê thì bị chú Tùng đâm thẳng vào tim bằng một con dao mổ, Trạc Mẫn nhìn kỹ thì thấy đó là con dao cùng loại với con dao mà anh đã từng thu thập được. Cả hai người ra tay nhanh gọn, sau đó quay sang nháy mắt với nhau một cái.

Bạn đang đọc Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử sáng tác bởi 2Flop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.