Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâu đài cổ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1576 chữ

[Cười ẻ chảy, 500 điểm để mở bài ải cấp B, tao cười tao đi vệ sinh, cười lăn lê bò lết, lết ra phòng khách rồi lết vô nhà vệ sinh lại vì phải đi vệ sinh tiếp.]

Lúc này, chủ bài cũng thả một cái bình luận xuống giữa một đống lời chửi mắng.

[Mấy đứa chửi tao là mấy đứa nghèo khạc ra tro ho ra trấu, đéo có điểm mở bài nên mới chửi. Tụi mày có mở to con mắt ra nhìn thống kê không? Có 10 người mở bài của tao rồi đó, mà 10 người đó không ai chửi tao câu nào đâu. Tụi bây bớt đóng vai chó hùa dùm tao cái, một đám mồm nhanh hơn não!]

[Cmn, có 10 người mở bài thiệt luôn, éo thể nào tin được!]

[Móa, đại gia à? Cầu 10 đại gia mở bài lên tiếng dùm cái được không?]

[Đúng vậy, lên tiếng dùm cái đê, không lẽ cái bài này xứng 500 điểm thật à? Tận 10 người mở.]

Bên dưới đồng loạt là vô số bình luận kêu réo mười người mở bài hãy lên tiếng xác thực.

Lúc này, Trạc Mẫn thấy hơi hứng thú nên vẫn tiếp tục đọc bình luận không ngừng. Hồi trước, có nằm mơ anh cũng không nghĩ sẽ có đến hàng trăm, hàng nghìn hay thậm chí là hàng chục nghìn người chơi thế này. Cho đến khi anh tăng cấp và được trở về thế giới bên ngoài, mọi thứ đối với anh như một giấc mơ, thoáng cái đã được hai năm.

Giờ đây, anh đã là người chơi cấp X, từng vượt qua rất nhiều ải, thậm chí là suýt mất mạng không biết bao nhiêu lần, dạo chơi trên bờ vực sinh tử một cách đầy bình thản.

Người chơi lâu năm trong ải đều có tham vọng sống vô cùng mãnh liệt, đồng thời cũng hiểu bản thân có thể mất mạng bất cứ lúc nào, đó là điều mâu thuẫn của một số người chơi, mà anh cũng không ngoại lệ.

Nếu còn có thể thì phải dốc sức giữ được mạng sống, còn không thì cũng phải chấp nhận ra đi. Chính vì thế, hầu hết người chơi đều có lối sống thoải mái tới tẹt ga, bởi bọn họ không biết bản thân có còn nhìn thấy được ánh mặt trời vào ngày mai hay không.

Trở lại với thực tại, cuối cùng đã có người chơi mở bài lên tiếng. Người đã mở bài thì trước bình luận sẽ có chữ Opened màu đỏ.

[Opened: Ờ… review cho mọi người một xíu. Vì trong ải cấp B của chủ thớt có những ba bốn cái plot twist với cả độ khó của ải cấp B lên tới 5 sao nên 500 điểm là không quá đắt. Tuy không rẻ nhưng không đắt đâu, chủ yếu là người chơi nào thấy mình còn non kinh nghiệm trinh thám thì nên đọc, chủ thớt viết cũng có tâm lắm, rất tỉ mỉ.]

Có thể thấy người chơi này nhận xét rất chân thật, vì không bật chế độ ẩn danh khi bình luận nên mọi người đều có thể thấy được mã người chơi của người đã bình luận, mà đã không ẩn danh tính thì độ tin cậy sẽ rất cao.

Lúc này, Trạc Mẫn chưa kịp làm gì khác thì một tia sáng lóe lên trong màn đêm, khi tia sáng đó biến mất thì anh cũng đã biến mất theo, căn phòng trống rỗng không một bóng người.

Mưa rơi tí tách không ngừng, dù mưa không lớn nhưng đủ ướt người, trông từ xa cũng thấy rõ màn mưa trắng xóa như bông tuyết bay đầy trời.

Trạc Mẫn mở mắt ra thì thấy mình đang đứng trước cánh cổng lớn, phía sau cánh cổng lớn là một tòa lâu đài sang trọng mang phong cách Châu Âu thuở xưa.

Trạc Mẫn ngó nghiêng, thấy không có ai ngoài mình thì đưa tay đẩy cánh cổng lớn rồi dợm bước vào bên trong. Bên ngoài tòa lâu đài là một khoảng sân rộng rãi được phủ xanh, dọc bờ tường có rất nhiều cây xanh với những tán lá xum xuê như muốn che khuất cả mảnh trời; giữa sân là một đài phun nước đồ độ có cái củ hành thật to ở giữa; còn rải rác trong sân là vô vàn khóm hoa được cắt tỉa tỉ mỉ; thoạt nhìn khung cảnh hệt như một bức tranh thơ mộng dưới chiều mưa bay, quả thật là lãng mạn đến nao lòng.

Quãng đường từ cổng lớn tới lâu đài khá dài, trong lúc Trạc Mẫn vừa đi vừa quan sát thì đã có vài người xuất hiện ở cửa lớn, nổi bật nhất là cô gái tóc trắng với làn da trắng bệch như tạc, xem ra là người bị bệnh bạch tạng.

Vì là ải có bối cảnh ở Châu Âu thời trước nên trang phục của người chơi cũng đã tự động thay đổi. Đây cũng là lý do Trạc Mẫn thay một bộ đồ đắt tiền trước khi vào ải. Dù cho đồ của người chơi sẽ được máy chủ tùy ý thay đổi dựa theo bối cảnh của ải, nhưng giá trị của bộ đồ lại tương ứng với đồ của người chơi đang mặc trước khi bị kéo vào ải.

Muốn vượt ải, sớm lắm cũng phải hai ba ngày mới có thể ra ngoài. Người có cái nết thích làm đỏm như Trạc Mẫn không chấp nhận việc mặc đồ xấu trong mấy ngày liên tiếp, điều đó khiến anh cảm thấy không thoải mái.

Tất nhiên, ngày xưa Trạc Mẫn không phải người như vậy, anh nào có tính thích làm đỏm. Nhưng từ ngày anh sử dụng đạo cụ con hổ gỗ kia, tính tình của anh đã thay đổi hoàn toàn. Đó cũng là nguyên nhân anh có thể sống sót đến tận bây giờ, nếu không anh đã ngỏm củ tỏi từ lâu lắm rồi.

Cạch một tiếng, cửa lớn bật mở, một người đàn ông trung niên xuất hiện. Gương mặt ông ta vô cùng quái dị, tổng thể thì trắng toát nhưng quầng thâm dưới mắt lại rất đậm, môi đỏ chét như tiết gà, hệt như được trang điểm để đi hát tuồng. Trên người ông ta là áo sơ mi trắng, phối cùng chiếc áo đuôi tôm màu đỏ đen, bên dưới đôi chân dài còm là chiếc quần tây màu đen và một đôi ủng dài màu đen nốt.

"Xin chào các vị khách quý, tôi là quản gia của lâu đài. Chào mừng các vị đến với lâu đài của Công tước Urshue; tôi mong rằng các vị sẽ cảm thấy thoải mái trong thời gian trú ngụ ở lâu đài."

Quản gia già cất giọng đều đều hệt như một cái máy phát lại, không những gương mặt không bày tỏ chút cảm xúc nào mà giọng nói cũng không hề mang theo bất kỳ ngữ điệu gì cả.

[Phát trực tiếp của ải cấp X bắt đầu mở, từ giờ tất cả hiện trường trực tiếp sẽ được phát với góc nhìn từ trên xuống. Trân trọng!]

Sau thông báo của máy chủ, buổi phát trực tiếp của ải cấp X này chính thức mở, khán giả ở các hành tinh khác nhau bắt đầu ùa vào.

[Hê hê, lâu quá không gặp Nữ thần của tôi rồi, lần trước quên ấn follow Nữ thần nên bỏ lỡ một ải của cổ, lần này tìm mãi mới ra đó.]

[Woa, lần này anh Đào Hoa chung ải với Nữ thần hả, đỉnh quá dị, không biết liệu hai người…]

[Ê ê. Lầu trên ăn nói xà lơ gì vậy, Nữ thần của tui mà thèm dây vào cái tên lăng nhăng đó hả, mơ đi cưng!]

[Móa, anh Đào Hoa của tui có lừa gạt gian dối ai đâu mà kêu ảnh lăng nhăng, toàn là tôi tình cô nguyện thôi mà, tự nhiên chửi ảnh là sao…]

[Đù má, mới bắt đầu mà sao war tùm lum vậy, hai nhân vật nổi tiếng vào chung một ải đúng là náo nhiệt quá he.]

[Ải này đáng xem nè, không uổng công tui thức tới sáng giờ live.]

[Còn bên tui đang là buổi chiều, hóng live tới mức quên ăn cơm chiều luôn ha ha.]

Lúc này, thông báo của máy chủ liên tục hiển thị lên màn hình trực tiếp.

[Một người ẩn danh đã tặng 1000 điểm cho người chơi Lý Thiển Chi.]

[Một người ẩn danh đã tặng 5000 điểm cho người chơi Phó Trạc Mẫn.]

[Một người ẩn danh đã tặng 7000 điểm cho người chơi Lý Thiển Chi.]

[Một người ẩn danh đã tặng 10000 điểm cho người chơi Phó Trạc Mẫn.]

[Một người ẩn danh đã tặng 20000 điểm cho người chơi Lý Thiển Chi.]

Im lặng…

Sau sự im lặng đó, khán giả bắt đầu bùng nổ.

[Đù má, fan của Nữ thần với Đào Hoa đang combat với nhau à?]

[Chời ơi, tui đọc thông báo mà tui tỉnh luôn á chời ơi. Đúng là nhân vật nổi tiếng mà, ngay cả fan của hai vị đó cũng trâu bò tới vậy, đỉnh quá icon mắt long lanh hâm mộ.]

Bạn đang đọc Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử sáng tác bởi 2Flop

Truyện Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.