Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 136

Phiên bản Dịch · 1651 chữ

Chuyện vừa tạm yên, chúng ta lập tức bắt tay vào rà soát lại toàn bộ những thành viên đã có dấu hiệu dao động, tình hình rất cấp bách. Qua mấy ngày nỗ lực, cũnghạ được hai cổ đông, trong đó có gã họ Ngô vốn là chiến hữu của Nghiêm thị, nhưng vì bất mãn chuyện ăn chia, bắt đầu ngầm bắn tín hiệu cho Trịnh Diệu Dương, một khi nắm được bất cứ thông tin gì về lục đục trong nội bộ Nghiêm thị, chúng ta sẽ luôn bảo đảm khả năng cập nhật và phản ứng nhanh nhạy, sẵn sàng tối đa cho mục tiêu giành giật tín nhiệm.

Trong khi đó, di chứng nhìn thấy được của “vụ chụp lén” lại là ánh mắt hiếu kỳ soi mói của thiên hạ. Chỉ cần ta và Trịnh Diệu Dương cùng xuất hiện trong một sự kiện xã hội hay bất cứ hội nghị nào, chúng ta nghiễm nhiên sẽ trở thành tiêu điểm cho mọi con mắt đổ dồn đến, tránh né cũng không xong, đám thành viên hội đồng quản trị và cả những cổ đông phổ thông đều quan sát chúng ta bằng cái nhìn săm soi kỳ dị cùng vẻ bồn chồn ngờ vực, với loại người quen thói hành xử chắc chắn, âm trầm như chúng ta mà nói, thật khó mà phủ nhận rằng đây quả là một lối thử thách nghiêm khắc.

Nhưng biểu hiện của chúng ta không có gì phải bàn, trước công chúng luôn giữ cự ly đúng mực hoàn hảo, cử chỉ ứng xử ăn ý đủ khiến những người xung quanh cảm nhận được sự vững vàng trong cả sự nghiệp lẫn quan hệ tình cảm.

Biểu hiện xuất sắc của Trịnh Diệu Dương và ta trong giao tiếp nhanh chóng chiếm được sự săn đón của giới truyền thông, trong khi Trụ Phong không ngừng thể hiện phong cách kinh doanh đứng đắn và linh hoạt, tư duy quản lý tỉnh táo, thận trọng, rốt cuộc trước giờ lâm trận, mọi nhân tố đã gắn kết sẵn sàng để phát huy tổng lực… cho đến khi Nghiêm Đình Quân đưa ra đề nghị chính thức đàm phán với Diệu Dương.

Đây chính là mục đích của chúng ta – ép kẻ chủ chiến ra mặt, giải quyết đến cùng vấn đề. Nếu thời cơ đã tới trước mắt, chúng ta sẽ không dừng bước.

Cuộc hội đàm ngày hôm đó được bán công khai, Mâu Quân Khải cũng có mặt, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn ở một hội nghị chính thức, lần này hắn có vẻ cảnh giác gườm gườm ta, so với gã cợt nhả hôm trước thật như hai người khác nhau, cũng maySandykhông tham dự.

“Hậu sinh khả úy, những chiến lược phiêu lưu các người đang sử dụng, rốt cuộc cũng ngon ăn lắm, háo thắng liều mạng thật khiến ta khâm phục.” Nghiêm Đình Quân vừa mở miệng đã giở giọng cậy mình cáo già, lời lẽ độc địa.

“Chủ tịch Nghiêm, chúng tôi coi vậy nhưng quý mạng mình lắm, Trụ Phong bất quá là muốn tìm kiếm một con đường phát triển mới mà thôi, cốt là nâng cao uy tín. Còn nói chút thành tích mới đây, xét cho cùng cũng nhờ vận khí cả, vẫn cần các vị tiền bối chỉ giáo giùm.” Trên bàn đàm phán, nụ cười của Trịnh Diệu Dương rất có sức thuyết phục, những lời vừa rồi coi như vừa đúng mực.

“Các người cho rằng đạt được cái ghế cao nhất hội đồng quản trị, thì liên minh Nghiêm thị sẽ thừa nhận các người hả?”

“Họ sẽ thừa nhận quyền lợi của họ.” Cậu ấy bình tĩnh đáp, “Hôm nay bọn họ tin rằng Nghiêm thị có thể đem lại quyền lợi cho mình, thì ngày mai họ cũng có thể sống dựa vào Trụ Phong, đó là quy luật thương trường không ai đảm bảo được, mà không có luật càng hay, chủ tịch Nghiêm hiểu tường tận sự kỳ diệu đó hơn bọn hậu sinh chúng tôi chứ.”

Nghiêm Đình Quân đanh mặt: “Nghiêm thị không thỏa hiệp, các người đừng hòng nắm được thực quyền!”

“Thực quyền nằm trong tay hội đồng cổ đông, không phải Nghiêm thị, cũng không phải Trụ Phong.”

“Mày cho rằng nói vậy thì có vẻ đạo đức lắm à? Mày khôn lắm Trịnh Diệu Dương, mày còn khôn hơn Trương Thủ Huy, sai lầm lớn nhất của lão ta là gọi mày về Thành Nghiệp, để mày có cơ hội làm loạn, áp bức đám cổ đông nhỏ lẻ, ngang ngược hống hách đến mức bọn tiền bối như ta cũng theo không kịp, nhưng thủ đoạn tới đây của mày thì quá lắm rồi, không ít thành viên hội đồng quản trị đã vô cùng bất mãn với lối làm ăn càn rỡ của mày.”

Ngón châm chích của Diệu Dương cũng chẳng kém cạnh: “Nhưng tôi tin rằng, bọn họ đã quá quen với lối làm ăn của Nghiêm thị rồi, thế nên tôi có đao to búa lớn đôi phần cũng đâu ai ngạc nhiên, thành thật mà nói, tôi cũng không lo chuyện hội đồng cổ đông có thích ứng được hay không, dù sao cải cách mới là tiền đề của phát triển mà.”

Thái độ của lão già đã muốn thô lỗ: “Nếu đã đối đầu, Trụ Phong cứ liệu hồn, chúng mày không còn đường sai lầm đâu.”

“Thật tình hành động của Nghiêm thị sai lầm mãi rồi, vết xe đổ còn đấy, chúng tôi tự biết tránh mà.” Ta không lạ những trò bỉ ổi bọn chúng từng làm với Diệu Dương.

“Thằng nhãi, tuần sau bầu lại hội đồng quản trị, ta sẽ cho chúng mày nếm mùi cay đắng.” Chính thức tuyên bố vô phương hòa giải.

Diệu Dương cười đáp: “Chúng tôi vẫn luôn biết kính lão tôn hiền, đến lúc thích hợp, nhất định sẽ chừa đường cho ông rút lui.”

Cuộc đàm phán hoàn toàn tan vỡ.

Tuần tiếp theo, hầu như chúng ta chỉ lặn ngụp trong công việc, sự hợp tác giữa GT và Trụ Phong cũng chặt chẽ hơn nhiều, Bùi Dũng và ta cùng phụ trách đối ngoại và thu thập thông tin, K tìm kiếm đầu mối, Diệu Dương tuần tự củng cố nội bộ, xử lý mọi vật cản.

Đêm trước ngày khai chiến, ta còn ngồi nghiên cứu tài liệu về một tập đoàn cỡ trung, đây cũng là một nhân tố nan giải, quyết định thắng bại của chúng ta, nếu nắm được tập đoàn này, khả năng chiến thắng của chúng ta trong cuộc bỏ phiếu sẽ tăng rất cao, họ là một trong số rất ít cổ đông chưa thể xác định được thái độ.

Đang chăm chú đọc tài liệu nội bộ GT chuyển đến, Trịnh Diệu Dương đẩy cửa bước vào, trên tay cầm cốc cà phê, vẻ bình tĩnh ung dung ban ngày giờ này hoàn toàn bị dỡ xuống, cậu ấy nhẹ nhàng tới sau lưng ta, có chút mệt mỏi.

Những ngón tay còn lưu nhiệt sượt qua mặt ta: “Anh bảo, chúng ta chắc thắng được bao nhiêu?”

“Như K nói… với tình hình hiện nay thì quá bán.”

“Không ngờ K cũng nói tào lao.” Cậu ấy cười bất đắc dĩ.

“Cô ấy nói đúng thực tế đấy chứ.” Ta ấp tay lên bàn tay cậu ấy đang đặt trên vai mình, “Tay Lâm Kiến Minh này không dò được, chẳng biết nể mặt ai hết, giờ chỉ còn cược xem hắn vừa mắt bên nào hơn thôi.”

“A~ mình đúng là đang chơi vờn bắt.”

“Mình chơi được đấy chứ, không phải sao?”

“Trần Thạc, nếu chung cuộc hỏng bét, anh phải đỡ cho tôi đó.”

“Khỏi lo, tạm thời tôi vẫn là của Trụ Phong.”

“Tạm thời?” cậu ấy cúi xuống khẽ cắn cắn trên cổ ta, “Tai tôi không nghe lộn chứ? Không phải vĩnh viễn sao?”

“Mẹ nó, cậu đứng đắn coi.” Ta bật cười đứng dậy, lắm lúc thật hết cách với cậu ấy, “Hôm nay chắc phải thâu đêm.”

“Làm ăn giờ cần chuyên nghiệp dữ vậy hả?” Cậu ấy khoanh tay nghênh mặt nhìn ta.

“Trần đời lại có loại sếp như cậu.” Ta lắc đầu cười, quay lưng tính bỏ vào phòng tắm.

Cậu ấy đã nhỏm dậy tóm tay ta lại: “Tắm táp cần gì, có cho tôi đụng vào đâu, làm thế mà coi được à?”

“Ông anh nói cho rõ à~” Ta huých huých ngực cậu ấy, “Tôi coi vậy mà đang làm bia hứng đạn cho ông anh đây, tốt xấu cũng nghĩ cho nỗi vất vả của nhân viên giùm.”

“Làm tình mà vất vả?” Cái mặt cậu ấy lúc này ta thật chỉ muốn cho một đập.

“Tôi là lo cậu vất vả.” Ta tà tà đáp trả, hất cậu ấy ra, đóng cửa phòng tắm.

“Nè~ cho tôi hôn một cái đặng xua bớt tư tưởng đen tối trong đầu coi~” Cậu ấy cư nhiên đứng ngoài lười biếng lên giọng.

Nửa phút sau, ta mở cửa ra, mình trần ôm ghì lấy cậu ấy, cho cậu ấy một nụ hôn đủ khiến đôi bên cùng ngạt thở, cậu ấy khẽ rên rỉ, hai tay vuốt ve thắt lưng ta, cánh tay càng lúc càng siết chặt, dần dần đã có chút mê loạn… ngay giây phút sắp bùng cháy, ta dứt khoát đẩy cậu ấy ra, một lần nữa quay vào phòng tắm.

“Ha! Có lộn không a…”

Cho đến khi làn nước nóng xối xuống thân thể, hưởng thụ cảm giác thư thái hiếm có sau một ngày dài, ta khẽ mỉm cười… Diệu Dương, chúng ta sẽ thắng.

Bạn đang đọc Xung Động của Hiểu Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.