Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 52

Phiên bản Dịch · 1597 chữ

Ta nắm cổ tay cậu ấy lại, ngăn cản ý định tiến công: “Trịnh Diệu Dương, không phải chúng ta phải giữ khoảng cách sao? Hôm qua đã nói…”

“Anh muốn tôi diễn thế nào nữa mới vừa lòng hả? Anh không thích thế này?” Động tác của cậu ấy khựng lại, “Tôi bất quá chỉ muốn anh, không động vào anh, tôi làm không được.”

Ta cau mày, gắt lên: “Cậu có thể bất chấp trách nhiệm làm bừa thế hả?”

“Trách nhiệm? Anh định nói với tôi cái trách nhiệm mẹ gì hả?” Cậu ấy đột nhiên thở hổn hển, Trịnh Diệu Dương rất ít khi bùng phát nhanh đến vậy, “Anh nghe rõ cho tôi, tôi từ lần đầu tiên lên giường với anh coi như đã tung hê tất thảy rồi! Trách nhiệm à, Trụ Phong hay Từ Tú Phương?! Tôi còn làm chưa đủ sao? Trần Thạc, anh dẹp trò giả mù sa mưa đi! Rốt cuộc còn muốn tôi gánh cái gì nữa? Tôi còn đang muốn trách nhiệm với cả Trần Thạc anh đây, mà phải gánh sao mới được? Anh nói xem, nói cho tôi rõ xem!”

“Cậu phát điên cái mẹ gì với tôi hả?!” Đã ức đến muốn ói máu, bị cậu ta khích đến nước này, cơn giận dữ bùng lên trong lòng ta, chớp mắt thổi tung lý trí, “Cậu tưởng tôi sung sướng lắm à?! Cậu nghĩ tôi muốn lén lén lút lút núp sau lưng chờ cậu xếp đặt giùm hả? Tôi còn chưa ham đâm đầu vào dây dưa với một thằng đàn ông, mẹ kiếp đúng là không nên mò về đây!”

“Đừng có giở cái giọng khốn kiếp ấy ra với tôi! Giờ tôi bị trói chân bao nhiêu anh có biết không? Còn một lũ chầu chực đâm lưng, đã bao giờ được yên?! Lúc ấy anh đêm ngày diễn trò chọc phá tôi, tôi nhẫn nhịn anh, anh tưởng tôi là thằng khổ dâm hay tâm thần hả?! Anh nghĩ tôi đùng đùng chạy sang Mỹ dọn dẹp hậu quả cho anh là vì ăn no rửng mỡ chắc?”

“Cậu nhịn tôi à? Tôi có khiến cậu nhịn tôi hả? Trương Thủ Huy bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng tôi, cậu lại không biết nữa?!” Ta điên người gào lên.

“Ông ta đã đồng ý với tôi sẽ không ra tay với anh.” Ánh mắt Trịnh Diệu Dương ngưng đọng, lấp lánh trói lấy ta, “Anh không tin tưởng tôi đến thế hả?”

“Tin cậu? Ha, phải, tôi đương nhiên rất tin, nhưng cậu cho rằng tôi vì tin cậu nên mới cố sống cố chết từ Paris mò về Hồng Kông, để tặng cậu một chai rượu cưới hả? Cậu xem Trần Thạc này cũng hay thật. Giờ đã coi như chiến thắng chưa? Hả? Thắng lợi xoay tôi như chong chóng, thắng lợi sai phái được tôi từ New York về Hồng Kông, giờ còn bao tôi như đám tình nhân trước giờ của cậu… tôi chẳng qua không làm cho rõ ràng, cậu đã muốn nghênh ngang lên giọng ông lớn, rốt cuộc là ai nhịn ai hả?!”

“À, anh tính đổ tất lên đầu tôi! Anh muốn giải quyết sạch sẽ chứ gì? Đã muốn tôi cũng chiều anh! Chê tôi phiền à? Trịnh Diệu Dương này còn chưa có con rơi, chưa có nhân tình đến tận cửa làm loạn đâu, anh còn chê tôi phiền?!” Cậu ấy cũng được thể lôi ra tuốt tuột, cào lại sẹo cũ, cả hai cùng trừng trừng vằn mắt nhìn nhau.

“Cậu không ngại phiền? Rồi đến lúc cậu ngán tới tận cổ, ngán tôi, ngán cả thứ quan hệ không đầu không đuôi này… Giờ tôi nói thẳng cho cậu biết, mẹ nó tôi phát ngấy rồi đấy!”

“Anh im mồm cho tôi! Anh không có tư cách hiểu chưa, giờ đến cả lão già tít tắp bên Mỹ cũng có cơ nhúng tay vào chuyện này, anh nói đi, còn ai không thể làm loạn ở đây nữa?! Trước giờ Trịnh Diệu Dương này có lúc nào nhục nhã thế này? Sao phải kết hôn?! Mẹ nó tôi vì sao phải kết hôn chứ?!”

Nhìn ra được cậu ấy đã muốn vung tay cho ta một đấm trút giận, nhưng rốt cuộc nhẫn nhịn được.

Hai ta hùng hổ trừng trừng nhìn nhau thêm được vài giây, kết quả đều cùng lúc nhụt chí, im lặng thở hắt ra, cậu ấy mệt mỏi bước mấy bước, đứng dựa vào lan can, rồi mới lặng lẽ nói: “Tháng trước, luật sư đại diện của mẹ tôi đến tìm, vì nghe nói tôi tham gia Thành Nghiệp, trở thành cổ đông mới, đại khái muốn tôi nhanh chóng tiếp nhận di sản của mẹ tôi, chừng 15% cổ phần nữa của tập đoàn gia tộc* Thành Nghiệp, nhưng số cổ phiếu đó tôi phải kết hôn rồi mới được thừa kế, đây coi như cách cuối cùng mẹ tôi dùng được với tôi, bà biết con người tôi quen bay nhảy, không bức bách, không chừng cả đời sẽ sống độc thân… nên rốt cuộc mới bày ra chuyện này.”, thì ra chuyện kết hôn còn có khúc mắc bên trong.

Có lẽ qua ba phút, hoặc lâu hơn nữa, đôi bên đều bình tĩnh rồi, ta mới nhạt giọng hỏi cậu ấy: “Không lẽ cậu không thích Tú Phương?”, ánh mắt dõi về hướng vô định.

Cậu ấy trầm giọng ủ rũ đáp: “Đó là trước khi gặp anh… giờ người tôi thích là anh.”

Cậu ấy không đưa mắt nhìn ta, nhưng ta rốt cuộc vẫn phải chật vật kiểm soát trái tim đang thình thịch đập loạn trong ngực, ta thực sự không ngờ có lúc cậu ấy sẽ nói những lời này, hơn nữa nói xong rồi vẫn thản nhiên như vậy, như thể câu ta vừa nghe thấy là “Trời hôm nay đẹp nhỉ.” mới đúng. Ta nhào người tỳ vào lan can, vùi đầu giữa hai cánh tay.

“Ban đầu, tôi cũng không định nhận số cổ phần ấy, nhưng sau lại nghĩ, chỉ có củng cố thế lực ở Thành Nghiệp mới có thể thuận lợi thoát khỏi bàn tay ông già, cũng có thể kiềm chế hành động của ổng, không để ông ta ra tay với anh, tôi không hy vọng có người trở thành mối đe dọa của anh…”, giọng cậu ấy càng lúc càng khẽ hơn, “Trần Thạc, tôi vẫn muốn hỏi anh, thực ra anh nghĩ gì về tôi?”

Ta ngẩng đầu lên, đã thấy cậu ấy áp sát ngay cạnh mình, nhìn ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn nóng rực của cậu ấy, rốt cuộc ta đáp: “Một người đàn ông cương quyết và đáng sợ.”

Giọng nói cậu ấy cất lên như trộn lẫn một tia thất vọng: “Cảm ơn anh khen tặng, hai đặc tính ấy của tôi cũng không có cơ hội phát huy với anh.”

“Chúng ta không thể hòa bình một chút hả? Hễ mở miệng nói chuyện được hai câu, không chửi nhau cũng thành đánh nhau.” Ta thở dài.

“Anh tưởng tôi muốn chắc? Còn không phải bị anh ép, tôi đã nói anh đúng là không chọc tôi phát điên thì bụng dạ còn ngứa ngáy.”

“Hừ, như nhau cả.”

Ta vươn một tay quàng qua vai Trịnh Diệu Dương, cố sức ôm lấy cậu ấy, bờ môi cậu ấy đụng chạm trên vai ta, chậm rãi điểm từng nụ hôn, cho đến khi hơi thở của cậu ấy kề bên tai ta, giọng thì thầm vang lên: “Trần Thạc, Trần Thạc… anh muốn tôi phải bắt anh thế nào đây? Anh vĩnh viễn làm khó tôi thế này…”

“Làm khó không phải tự cậu sao? Trần Thạc tôi vốn có thể thực tự do.”

“Phải, đúng lắm.”, cậu ấy rà môi tới chóp mũi ta, hơi thở của chúng ta hòa cùng một chỗ, “Festo hay bất cứ gia tộc nào, anh đều có thể tự do tự tại… nhưng chỉ trừ tôi ra.”

“Châm biếm tôi thế này… cậu hả dạ lắm hả?”, nhịp thở của ta đã dần gấp gáp.

“Tôi muốn anh nói, chỉ mình tôi có thể khiến anh hưng phấn, mình tôi có thể khiến anh mất đi lý trí.” Ý khêu gợi ái tình của cậu ấy kích thích thần kinh ta đến mãnh liệt, đột nhiên, giọng cậu ấy lạnh băng, “Tôi thấy anh rõ ràng chưa từng tôn trọng tôi, cũng không hề thực sự nghĩ đến cảm giác của tôi, đúng vậy không?”

“Khuyết điểm của cậu là quá ưa tự cho rằng mình đúng, điều gì cũng muốn nói bừa.” Dứt lời, ta đột ngột kéo cậu ấy lại, thô bạo chụp môi lên môi cậu ấy, đầu lưỡi cậu ấy lập tức linh hoạt khiêu khích lại ta, ta cũng mãnh liệt đáp lại, cậu ấy khẽ rên lên thỏa mãn, ta cười nhẹ, “Cậu cũng sẽ có lúc phán đoán sai lầm, mà lần này đã lầm rồi…”

Cậu ấy giật tuột khăn tắm quanh thắt lưng ta, khi nơi nóng rực mẫn cảm rơi vào bàn tay cậu ấy, khoái cảm đột ngột như dòng điện kích thẳng từ cột sống tới đại não ta, ta trân mình, thở hào hển, ngước đôi mắt đã mê loạn nhìn chăm chú cậu ấy… trong mắt cậu ấy, ta cũng nhận ra những tia dục tình kịch liệt lóe lên.

Bạn đang đọc Xung Động của Hiểu Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.