Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

GIAO LƯU

Tiểu thuyết gốc · 1183 chữ

Hôm sau khi dùng bưa sáng xong khi cô định đi dạo quanh nhà thì dc quản gia dặn vài lời, theo lời ông cô lên trở lại phòng ngủ. Về đến phòng thì cô thấy nhà làm tóc-make up-thiết kế...họ vừa thấy cô liền khởi động việc làm đẹp or nhiện vụ hôm nay của bản thân.

kate lee đưa ra vài mẫu tóc

- Tiểu thư cô chọn mẫu tóc nào

- Tùy đi, dù sao anh cũng có tiếng anh thấy hợp là được nhưng đừng làm xấu tôi đó!

- Tôi nào dám làm xấu người

- UKM

chis mc marjn

- Tiểu thư cô định mặc bộ đỏ đất đó sao?

- Có vấn đề j à dó là bộ mà JAN thiết kế mà

- Không có

- Vậy nên bắt đầu thôi nhỉ, mọi người làm tốt, tôi cảm ơn trước nha[làm tiểu thư cũng có cái sướng đó nhỉ, toàn chỉ ăn không ngồi rồi sướng quá mà,(cười)]

Thế là mọi việc bắt đầu ai làm việc đấy còn cô do ăn no mà chẳng làm gì nên cô ngủ thiếp đi

3H SAU

Khi mọi thứ hoàn thành bước chân ra khỏi phòng trông cô không khác gì một công chúa nhẹ nhàng -quyến rũ-mỏng mang ngoài chữ đẹp ra thì không biết nói gì cho hợp

phu nhân

- Con gái xong rồi thì chúng ta đi thôi, cũng khá muộn rồi

- Vâng [rắc rối rồi]

Do từ sáng tới rồi chỉ make up nên cô không có thời gian nghĩ suy chuyện khác nên giờ mới nhớ ra chuyện kia, hai chữ rắc rối hiện rõ lên mặt làm cho phu nhân cười thầm hiểu nhầm rằng đó là LĂNG GIA nơi cô sắp đến

2H SAU

TẠI BIỆT THỰ LĂNG GIA

Nhge thấy tiếng xe là có người ra đón hai mẹ con, cẩn thận lễ phép dẫn hai mẹ con cô tới khuôn viên LĂNG GIA, tới khuôn viên thì thấy cảnh bữa tiệc các phu nhân thì ngồi nói chuyện còn các tiểu thư or thiếu gia thì vui đùa xung quang cô thì luôn nhắc nhở bản thân hội nhập thật tốt nhìn thấy cô thì LĂNG DUY AN chạy ra đón làm cô vô cùng bất ngờ vì trong vùng kí ức hiện tại không có cậu ta hay bạn bè nào cả

Sao hôm nay cậu đến muộn thế

Cậu? Bạn là ai?

Này không phải bị ốm mà cậu quên luôn tôi chứ!

Thấy hai người nói chuyện như quên mình ĐƯỜNG MINH TRIẾT cũng chạy ra góp vài lời

-Hai người nói chuyện mà quên luôn người bạn này đấy sao?

lăng thiếu

- Có khi cậu ấy quên thật ý chứ!

Nghe hai người nói cô cũng có chút khó nói rồi tự nhiên đầu cô hiện ra 1 số hình ảnh nhưng lại không rõ

- Thông cảm đi mà, do bị ốm nên tôi quên đi một số thứ nên nhưng tôi nghĩ nếu mẹ tôi thân với gia đình cậu thì tôi sẽ nhanh nhớ ra hai người thôi

Đang nói chuyện thì 2 vị thiếu gia lạ lại gần

thẩm lục đình

- Hai cậu thì thôi còn bạn này là?

- Xin tự giới thiệu tôi là CUNG DẠ LAN

thẩm lục đình

- Còn tôi là THẨM LỤC ĐÌNH hân hạnh làm quên

- Câu đó là tôi nói mới phải[hơ chủ nhân giới hắc đạo đây sao? Nhìn non nớt yếu đuối thế này chắc do còn bé nhỉ]

hàn mặc phong

- Tôi là HÀN MẶC PHONG mong được làm quên mà cũng cảm ơn truyện lần trước nhiều

- Không có gì, mong được làm quen

lăng thiếu

- Cậu đã từng giúp hắn sao! Lúc nào thế?

- Ở Ttrường ý mà, học cùng trường

20PHÚT SAU

Cô đi đi lại lại không biết bao lần nhưng đều đi về cây cầu này, đang khó chịu thì gặp THẨM LỤC ĐÌNH cậu ta cũng đang đi dạo

cô[may quá được cứu rồi] 'vui ve'

- Cậu không chơi với mọi người ở đó à

- Chán

- Cậu có biết đường ra không

- Sao tôi phải chỉ đường cho cậu

- Cậu chỉ đường ra tôi dẫn cậu chơi trò mới đản bảo là cậu chưa từng biết

- Sao tôi tin được cậu

- UKM, cậu có biết trò ô ăn quan không

- Ô ăn quan [cô ta đang nói trò gì thế nhở]

- Không biết phải không

Tò mò thế là như lời hứa THẨM thiếu gia chỉ đường ra cho cô xong thì cô dần hắn chơi trò mới

- Cậu tìm được 52 viên đá rồi nói tiếp

- Được thôi

10 phút sau

thẩm thiếu[cuối cùng cũng tìm đủ mà tìm nhiều đá thế làm gì không biết]

Tìm đủ hắn ra chỗ hẹn với cô

- Tìm đủ rồi giờ cậu nói trò mới đi

- Oke

Cô từ từ hướng dấn hắn cách chơi

- Trò này lạ thật[thú vị]

- Thế cậu có chơi không

- Chơi chứ sao không

BÊN KHUÔN VIÊN

Các phu nhân đang nói chuyện vui vẻ còn các thiếu gia tiểu thư đang chơi giải đố xem ai thông minh hơn thì LĂNG THIẾU lên tiếng

- Không biết TIỂU LAN chơi gì bên kia mà lâu không trở lại nhỉ?

đường thiếu

- Hay là chúng ta sang đó xem có khi họ còn chơi gì đó vui hơn chúng ta thì sao?

hàn thiếu

- Phải đó chúng ta chơi trò này cũng lâu rồi

tiểu thư hoắc gia[cũng đúng với tính của CUNG LAN thì thể nào cậu ấy cũng nghĩ ra trò gì đó rồi]

Thấy đa số mọi người đều muốn đi nên LĂNG THIẾU chạy đi trước nên mọi người cũng chạy sang cùng, sang đến nơi thì nhìn thấy THẨM LỤC ĐÌNH một người khó tính khó gần lại đang cười nói vui vẻ với CUNG DẠ LAN ai nhìn thấy đều ko dám tim vào thứ mình đang nhìn thấy mà họ đang chơi trò gì lạ thế?

lăng thiếu[THẨM LỤC ĐÌNH khó tính thế sao có thể lại gần cậu ấy chứ?]

hàn thiếu[THẨM LỤC ĐÌNH khó tính mà nghe nói cô ta nghịch ngợm trong khi mình là bạn thân mà hắn lại chê bai khó hần mà sao hắn lại gần cô ta được]

đường thiếu[thú vị]

văn tiểu thư[sao cô ta lại được THẨM thiếu chơi cùng cơ chứ'ganh đua-khó chụi']

hoắc tiểu thư[sao lại có truyện đó xảy ra được 'khó chụi-max']

Nghe thấy tiếng chân ai cũng biết có người sang định quay sang chào thì LĂNG THIẾU lên tiếng

- Các cậu đang chơi gì thế?

- Ô ăn quan, mọi người chơi không

đường thiếu

- Có tôi chơi với

lăng thiếu

- Cả tôi nữa

Rồi mọi người cùng nhau chơi, người thì đi tìm đá người thì kẻ ô chơi theo cặp bốc thăm lúc chơi ai để ý giờ giấc đâu nên thời gian trôi qua khá nhanh, cũng có người hầu gọi về dùng bữa dùng bữa xong thì ngủ lại LĂNG GIA 1 buổi tầm đến 15h ai nấy đều rời khỏi LĂNG GIA.

Bạn đang đọc XUYÊN KHÔNG THÀNH NHÂN VẬT VỈA HÈ sáng tác bởi hoangthuthao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangthuthao
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.