Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự Mình Động Thủ

Phiên bản Dịch · 1624 chữ

Đường Quả vừa mới lấy cốt đao định cắt da thú, lại đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cốt đao trong tay cô vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị cắt da thú, sau đó cô quay đầu nhìn về phía ngọn lửa le lói dưới phiến đá.

“Hổ Liệp, cậu hãy dập tắt ngọn lửa ở dưới phiến đá đó đi, bây giờ chúng ta chưa cần đến phiến đá ấy.” Đường Quả không biết cô mất bao lâu mới làm xong, trong khoảng thời gian ngắn sợ là không làm được, cho nên vẫn dập tắt lửa dưới phiến đá, có thể tiết kiệm được ít củi gỗ, vả lại ở đây cũng là hang động, nếu như lửa dưới đá không được dập tắt, thì canh hầm xương bên đó còn có một đám lửa nhỏ.

Đừng nhìn hang động to như vậy, nhưng mà lửa cháy rất lâu, ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy có chút ngột ngạt, cô để Hổ Liệp đi dập tắt lửa, cũng là để không khí trong hang động không còn oi bức như vậy nữa.

Hổ Liệp quay đầu nhìn đám lửa nhỏ bên dưới tảng đá, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy dập tắt lửa đi cũng không sao cả, hắn không nói gì, qua đó dập tắt lửa.

Nhìn Hổ Liệp dập tắt lửa, Đường Quả lại tập trung vào miếng da thú trước mặt, băng vệ sinh làm bằng da thú thật ra mà nói là phiên bản thu nhỏ của da thú chứa tro củi mà cô đang ngồi trên, chúng đều là da động vật thấm nước và không thấm nước bọc lấy tro củi.

Tuy rằng mức độ vệ sinh của miếng băng vệ sinh rất thấp nhưng cô cũng hết cách rồi, nhiều nhất là đem da thú nấu qua nhiều lần, đối với việc chọn loại nào ôm vào da thì nên chọn loại da thú mềm mại một chút, hiện tại thì da thú thấm nước này lại rất hợp với tiêu chuẩn của cô.

Hổ Liệp dập tắt lửa rồi quay lại, ánh mắt hắn chứa đầy sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Đường Quả dùng cốt đao cắt miếng da thú rồi mở nó ra.

Hổ Liệp nhìn chằm chằm vào cốt đao trong tay Đường Quả, rồi lại nhìn xuống móng vuốt của mình, không khỏi thấy kinh ngạc: “Đường Quả, cô làm sao lại có thể làm được như vậy? Cái xương này vậy mà có thể cắt xuyên qua da thú như móng vuốt của chúng ta.”

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Hổ Liệp, Đường Quả nhịn được mỉm cười nói: “Đây không phải là chính cậu đã mài ra hay sao? Cái này là đao, có cái này rồi, sau này làm cái gì cũng không cần đến móng vuốt của các cậu nữa.”

Tuy nhiên sau khi lời Đường Quả nói, trên mặt hắn lại xuất hiện bộ dạng bối rối.

“Làm sao vậy? Dáng vẻ này.” Đường Quả nghi hoặc, vừa nãy không phải vẫn còn thích à?

Hổ Liệp vẻ mặt bối rối nói: “Làm sao có thể để giống cái làm việc này? Giống cái có việc gì có thể gọi thú nhân chúng ta làm, thú nhân không giúp giống cái làm, thì sẽ không được giống cái thích.”

Đường Quả: “...”

Bộ dạng Hổ Liệp bây giờ hình như mới chỉ là một đứa trẻ, việc nhỏ như vậy lại nghĩ sẽ được giống cái thích, có phải là quá sớm rồi không?

Nếu Hổ Liệp biết suy nghĩ của Đường Quả, nhất định hắn sẽ nói không có sớm, giống cái của bộ lạc quá ít rồi, nếu mà không sớm học cách chăm sóc giống cái, sau này không nhận được sự yêu thích của giống cái thì làm sao?

Không nhận được sự yêu thích của giống cái, vậy chính là sẽ không có ẩu tể, thú nhân làm sao có thể không có giống cái yêu thích, làm sao có thể không có ẩu tể thuộc về bản thân đây!

Nhìn Hổ Liệp vẫn đang bối rối, Đường Quả nghĩ, nói: “Nhưng mà tôi không thích việc gì cũng kêu thú nhân làm.”

Hổ Liệp nghiêng đầu ngờ vực nhìn Đường Quả, sau đó nói ra một câu gần như khiến cô ói máu: “Chẳng trách cô lại gầy yếu như thế, nhất định là do cô không để thú nhân giúp đỡ, tự mình làm việc quá vất vả rồi.”

“!!” Cô gầy yếu? Đường Quả hít vào một hơi, *đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ…

Nội tâm suy ngẫm vài lần, Đường Quả không giải thích với Hổ Liệp nữa, cô tiếp tục hành động trên tay.

Hổ Liệp nhìn Đường Quả không để ý tới hắn, lại hỏi: “Đường Quả, cô đây là cần làm gì, cô kêu ta mang thịt đến lại không cần nữa à?”

“Hổ Liệp.” Đường Quả đột nhiên nghĩ tới, sau khi cắt xong mấy tấm da này, cô vẫn cần kim chỉ để khâu hai tấm da thú này lại với nhau, nếu không tro củi sẽ không thể bọc vào.

“Giúp tôi đi tìm cái gì đó dai dai, không dễ bị đứt ra, có thể là vỏ cây mảnh mai hay cái gì đó được không?” Đường Quả híp mắt cười nhìn Hổ Liệp.

“Được chứ, Đường Quả.” Hổ Liệp lại bị Đường Quả dễ dàng chuyển sự chú ý như vậy, sau đó hắn xoay người đi.

Dây mây không dễ bị đứt ra, Hổ Liệp rất nhanh lấy một cái lôi trở về, hỏi: “Đường Quả, cô xem cái này có được không?”

Đường Quả nhìn bó dây mây, cô nhất thời không nói nên lời, đây là quả thật là phù hợp với lời cô nói không dễ bị đứt…

Nhưng sau khi nghĩ đến điều đó, Đường Quả đã dùng cốt đao cắt dây mây ra, xem xét nó một cách cẩn thận, thật bất ngờ, Hổ Liệp thực sự đã tìm thấy thứ cô muốn chỉ trong một lần.

Đường Quả mỉm cười hài lòng khi rút ra những sợi da mỏng từ bên trong dây mây, sau đó chia chúng thành bốn phần và xoắn chúng lại, sự dẻo dai của chúng vừa đủ để đáp ứng yêu cầu của cô.

Đường Quả buông sợi dây và quay sang nhìn Hổ Liệp cười nói: “Cảm ơn Hổ Liệp, thứ tôi cần chính là cái này, nhưng mà chỉ có một chút vẫn chưa đủ.”

Thấy bản thân đã tìm đúng rồi, Hổ Liệp cũng vui vẻ, nghe Đường Quả nói như vậy, hắn liền nói: “Vậy ta lại đi lôi thêm về, cô đợi chút.”

“Thêm hai cái dài nữa là đủ rồi.” Đường Quả vội nói.

“Được, ta biết rồi.” Hổ Liệp vừa nói vừa chạy đi.

Lại trở về, Hổ Liệp thông minh lôi hai sợi dây mây dài hơn so với trước đó, bởi vì như vậy thì hắn không cần chạy đi thêm lần nữa, Đường Quả cần độ dài như nào, hắn có thể dùng móng vuốt cắt giúp cô.

Lại một lần nữa Hổ Liệp thấy vỏ cây trong tay Đường Quả lại biến thành một sợi dây, hắn ngước mắt nhìn Đường Quả, cô thực sự lợi hại, vậy mà có thể làm cho vỏ cây biến thành như vậy.

Lại thấy Đường Quả tiếp tục cắt tấm da, Hổ Liệp nghĩ rồi lại chạy đi lôi tấm da đến, dựa theo hình dạng mà Đường Quả cắt ra, hắn giơ móng vuốt ra rồi bắt đầu cắt.

Khả năng học hỏi của Hổ Liệp siêu mạnh, hắn không mắc một sai lầm nào và cắt ra hình dạng chính xác ngay lần đầu tiên.

Đường Quả nhìn Hổ Liệp, đối với khả năng học hỏi này của thú nhân, cô không còn kinh ngạc nữa, dù sau thì thứ mạnh nhất cô cũng đã thấy qua.

Mặc dù Hổ Liệp đã cắt rất nhiều, nhưng mà Đường Quả cũng không ngăn Hổ Liệp lại, bởi vì cô cũng không biết cần bao nhiêu mới đủ, vậy nên càng nhiều thì càng tốt.

Không đúng, hình như cô quên mất cái gì rồi thì phải? Đường Quả lơ đãng suy nghĩ, nghĩ một lúc cô mới nhận ra cô đã quên lấy kim, làm sao cô có thể khâu da thú lại mà không có kim?

“Hổ Liệp, giúp tôi tìm một mảnh xương động vật đi.” Đường Quả nghĩ đến tình hình hiện tại cũng chỉ có thể làm cốt trâm từ xương thú thôi.

“Được, Đường Quả.” Hổ Liệp buông tấm da thú đang cắt xuống và chạy đi tìm xương thú.

Nhìn Hổ Liệp mang xương thú đến, Đường Quả vừa dùng dao cắt da thú, vừa kêu Hổ Liệp bẻ xương thú ra, sau đó chọn mảnh phù hợp nhất để mài thành cốt trâm.

Về việc tạo lỗ kim? Thì để móng vuốt của Hổ Liệp đâm một cách cẩn thận.

Mặc dù lỗ kim này Hổ Liệp đã đâm hỏng hai chiếc cốt trâm sau đó mới thành công, nhưng mà nhìn thì vẫn tính đã làm cốt trâm thành công, Đường Quả vẫn rất vui.

Cuối cùng, khi kim đã làm xong, cùng với da thú và chỉ, tiếp theo cô kêu Hổ Liệp đem một vài tro củi đến, Đường Quả mới bắt đầu làm băng vệ sinh từ da thú chứa tro củi.

[HẾT CHƯƠNG]

*đồng ngôn vô kỵ: trẻ con luôn nói thật mà không hề suy tính; lời nói của trẻ con không sai bao giờ.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.