Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giống Cái Có Thể Ăn Thịt Ngư Thú

Phiên bản Dịch · 1652 chữ

“ A phụ, người đến rồi. ” Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Hổ Nha quay đầu nhìn về phía cửa sơn động, nhìn thấy Bạch Hà, phút chốc cười thành tiếng.

Bạch Hà đi vào hang động, ngửi thấy có chút mùi hương lạ bên trong hang, ánh mắt ông dán vào thịt Ngư thú nướng và chiên trong hai bát đá kia, còn có một nồi canh xương đầu Ngư thú.

Thực sự thì nồi canh xương đầu Ngư thú trông khá ngon nhưng món thịt Ngư thú nướng và chiên kia lại khiến Bạch Hà muốn ăn.

Bạch Hà lặng lẽ nuốt nước miếng vào trong, ông quay người nhìn Hổ Nha, gật đầu “ Ta đến đưa thuốc cho Đường Quả. ”

Bạch Hà giũ nước mưa trên người, ông đi vào trong hang động, đưa thuốc cho Đường Quả.

Đường Quả nhận lấy thuốc, cô nhìn qua liền biết rằng Bạch Hà bọn họ không tráo đổi thuốc của mình, trong lòng cô ngày càng có thiện cảm với họ, trên khuôn mặt nở nụ cười nhìn Bạch Hà “ Cảm ơn. ”

Bạch Hà xua tay, cười nói: “ Chúng ta mới là người nên nói lời cảm ơn, những loại thuốc này chúng ta biết đều là nhờ cô dạy. ”

Bạch Hà quay người, lại dán mắt vào mấy miếng thịt Ngư thú nướng và chiên, nhìn Hổ Nha hỏi “ Sao lại nướng thịt? Con lẽ ra nên phải về nhà từ lâu rồi chứ.” Hơn nữa bên kia không phải có thịt để ăn rồi sao? Tuy rằng không nhiều…không đúng!

Bạch Hà đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía miếng thịt mà Hổ Nha đang nướng “ Hổ Nha, còn đang nướng gì vậy, đây là…thịt Ngư thú sao?! ”

Bạch Hà nói rằng tại sao ông cảm thấy trong hang động có chút mùi tanh thịt Ngư thú phảng phất quanh đây, hoá ra là Hổ Nha đang nướng thịt Ngư thú, cũng không đúng, thịt Ngư thú to như thế kia thì chứng tỏ Ngư thú mà Hổ Nha đem về rất lớn, trong hang động bây giờ tại sao mùi tanh thịt Ngư thú lại nhẹ đến như vậy?

“Con vừa giúp Đường Quả, bát kia là thịt Ngư thú nướng, bát bên kia là thịt Ngư thú chiên trên đá phiến, còn có nồi bên kia là canh rau dại hầm với xương Ngư thú.” Hổ Nha vừa nói vừa chỉ tay.

Bạch Hà nghe Hổ Nha nói hai bát thịt mà ông muốn ăn vậy mà lại là thịt Ngư thú, ông kinh hoàng, nhìn Đường Quả, lại nhìn về phía Hổ Nha, vội vàng hỏi: “Đường Quả ăn thịt Ngư thú rồi sao?! Hổ Nha con đang càn quấy gì ở đây vậy? Thịt Ngư thú là thịt mà giống cái có thể ăn được sao!”

Hổ Nha gật đầu “Ăn rồi, A phụ, người yên tâm đi, những miếng thịt Ngư thú kia đều không có xương, cũng không có vị tanh, ăn rất ngon là đằng khác, những miếng kia là để phần cho người và A mẫu.”

Bạch Hà nhìn thấy Hổ Nha như vậy, quay đầu nhìn về phía Đường Quả lại thấy cô cười với Hổ Nha, trong lòng ông liền ngờ vực, lẽ nào giống cái có thể thật sự ăn được thịt Ngư thú sao?

“Đúng rồi, hai người mau đem qua cho A Lan và dì ăn đi, thịt và canh Ngư thú nguội sẽ có mùi tanh.” Đường Quả đột nhiên nhớ ra việc này, nhắc nhở họ.

Đợi sau khi trở về động, Bạch Hà vẫn chưa kịp định thần lại, trong lòng cứ mãi rối bời: giống cái thật sự có thể ăn thịt Ngư thú kia sao?!

“Mùi thơm quá.” Mũi Hổ Liệp thính nhạy ngửi thấy, Hổ Nha, Bạch Hà vào trong sơn động, hắn chạy đến hương thơm của thức ăn mà trước đây cậu chưa từng ngửi qua trong tức khắc.

Hổ Liệp nhìn thấy hai tay Hổ Nha bê một nồi đá được đậy lá kín bưng, hắn lập tức hỏi: “A huynh, đây là gì vậy, ngửi rất thơm.”

Tuy rằng nói như vậy nhưng vừa mới dứt lời, chân của Hổ Liệp đã đi tới gần chỗ Bạch Hà, ngẩng đầu lên, hít hai thứ gì đó từ vòng tay của Bạch Hà, cũng bị đậy kín bởi những chiếc lá to nhưng chiếc bát lớn không ngừng tỏa ra mùi hương.

“Đây là thịt Ngư thú và canh xương đầu Ngư thú mà Đường Quả làm.” Hổ Nha cười nói.

Xong câu trả lời của anh lại khiến Hổ Liệp, A Lan và Bạch Mai kinh ngạc, thịt Ngư thú? Không phải giống cái ăn sẽ chết sao? Tại sao Đường Quả lại làm món này! Vậy cô ấy có ăn không?

Đợi sau khi họ nhìn thấy thịt Ngư thú chiên nướng và canh rau dại hầm cùng xương đầu Ngư thú được gói ghém bởi những chiếc lá to, ngửi mùi món canh kia, nhưng xương cựa và xương đầu Ngư thú bên trong lại khiến A Lan và Bạch Mai không dám thử trong lần đầu tiên, có điều món thịt Ngư thú chiên nướng chín vàng đều kia khiến hai người họ và Hổ Liệp đều muốn ăn.

Bạch Hà là người đầu tiên đưa tay lấy một miếng Ngư thú chiên ăn, ông cẩn thận cắn một miếng nhai trong miệng, phát hiện bên trong miếng Ngư thú này không có xương đúng thật như lời Hổ Nha nói, cũng không có vị tanh, ngay lập tức ông đưa tay ra lấy thêm miếng thịt Ngư thú nướng ăn cũng phát hiện ra rằng xương và vị tanh bên trong đều không có.

Không phải Bạch Hà không tin Hổ Nha, nhưng việc giống cái có thể ăn được thịt Ngư thú hay không lại là việc trọng đại, đây là việc lớn liên quan đến sự sống còn của toàn bộ lạc, ông không thể không cẩn thận xử lý.

Trước đây, bởi vì không dám để giống cái ăn thịt Ngư thú, cũng vì Ngư thú giống với thú săn nhỏ khác vậy nên từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghĩ qua dự trữ Ngư thú làm thức ăn lấp đầy bụng, nhưng bây giờ, giống cái có thể ăn thịt Ngư thú, và với bụng của giống cái chỉ cần một con Ngư thú lớn là đủ để giống cái no bụng, thậm chí thừa, nếu như đánh bắt Ngư thú trong sông, vậy thì thức ăn của họ trong mùa mưa này…

Hổ Nha nhìn thấy ánh mắt Bạch Hà xao động, anh nghĩ sơ qua liền biết ông đang muốn gì.

Bạch Hà ngước lên nhìn Hổ Nha, ánh mắt hai người chạm nhau, ngay tức khắc trong lòng liền hiểu ý nghĩ của đối phương.

Hổ Liệp ở bên cạnh hai người “hít lấy hít để”, hít hương thơm từ món Ngư thú kia, hắn rất muốn ăn nó có điều trong lòng hắn hiểu rõ A phụ cậu là người ăn trước, vậy phải đợi A phụ đồng ý thì hắn mới có thể ăn.

Bạch Hà rời mắt khỏi Bạch Hổ liền nhìn thấy Hổ Liệp họ nhìn ông với ánh mắt háo hức nói: “Lấy một miếng thịt Ngư thú chiên và nướng đi, một chút nữa chỗ thịt còn lại con đi đưa cho Tộc trưởng, giống cái có thể ăn thịt Ngư thú này, mùa mưa lần này, bộ lạc của chúng ta có thể vượt qua được rồi.”

Ông nhìn có xương Ngư thú dựng thẳng đứng, Bạch Hà suy nghĩ một chút: “Canh này, mọi người ăn canh này đi, thứ khác không cần ăn.”

Không biết trong những lá rau dại kia có ẩn xương Ngư thú hay không, A Lan bọn họ vẫn là không muốn ăn, đợi một hồi, ông và Hổ Nha đem đưa cho Tộc trưởng trong kia ăn, cũng để Tộc trưởng ăn.

Hổ Nha không nói gì, suy cho cùng làm như Đường Quả cho thịt vào trong bụng lại nhổ xương ra ngoài, trong bộ lạc bọn họ vẫn không thực sự biết, nếu không phải họ không biết, họ cũng không dám để giống cái ăn thịt Ngư thú.

Hổ Nha đợi sau khi nhìn thấy Tộc trưởng Đại Lâm, anh liền nói ra chuyện ăn đầu Ngư thú của Đường Quả.

Tộc trưởng nghe xong lời của Hổ Nha, sự bàng hoàng của Đại Lâm cũng không kém khi biết giống cái ăn thịt Ngư thú mà lại không bị xương Ngư thú hại chết, vì vậy, Đường Quả không có tâm địa xấu muốn hại họ khi nói và làm ra món Ngư thú này?!

“Sẽ không đâu, lúc trước ta nhìn qua Ngư thú, bên trong đều có xương, không biết sao món này lại không có có điều hương vị ăn khá ngon.” Chiến Phong vừa nói vừa ăn một miếng Ngư thú nướng.

“Cũng không tồi, nếu như thịt trong loại Ngư thú này không có xương vậy thì thú nhân không thể ra ngoài săn bắt cũng có thể đánh bắt Ngư thú dự trữ thức ăn.” Thú nhân Dã Lực cùng tuổi với Chiến Phong, cũng đang vừa nói vừa ăn một miếng Ngư thú chiên.

“Giống cái tên Đường Quả này không tồi chỉ là có chút gầy yếu.” Cuối cùng, Dã Lực cũng nói ra lời này.

Hổ Nha khẽ nhếch mép cười, có thể được Dã Lực nói một câu không tồi, Đường Quả được bộ lạc chấp nhận không còn xa nữa, nếu như Đường Quả chỉ là một giống cái bình thường, làm sao có nhiều chuyện tốt xảy ra như hiện tại.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.