Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuốc? Độc? Sự Thay Đổi Đầu Tiên

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

Đường Quả không chịu thua Hổ Liệp, cô làm những đôi dép xỏ ngón đơn giản, đế dép được làm bằng cỏ khô bện lại, dây dép sẽ được ghép vào khi đế giày đã được hình thành, cuối cùng dùng cốt trâm và sợi chỉ chắc chắn khâu vài mũi cho cố định đế giày cũng được cố định bằng vài mũi khâu theo chiều ngang.

Đeo vào và đi được vài bước, mặc dù hơi khó chịu ở chân, nhưng khá ổn định, có thể chấp nhận được, Đường Quả mỉm cười hài lòng.

Hổ Liệp nhìn đôi dép xỏ ngón trên chân Đường Quả, muốn bắt tay vào làm thử, nhưng khi thấy vuốt hổ của mình khác với Đường Quả, hắn từ bỏ rồi.

Sau khi đi vòng qua Đường Quả hai vòng, Hổ Liệp không còn hứng thú với đôi giày rơm nữa, hắn đi sang một bên ngồi xổm xuống, vẫy đuôi nhìn Đường Quả, hắn mở miệng muốn nói chuyện, trong lúc này bỗng nhiên ngửi thấy một mùi khó chịu trong không khí, hơn nữa trong không khí còn mang theo thuốc độc.

Hổ Liệp lập tức đứng dậy quay mặt về phía đó, thân hình hơi khom xuống cảnh giác, ánh mắt nhanh chóng tập trung sự chú ý vào chiếc nồi đá nhỏ được đặt trên đống lửa, chiếc nồi đá nhỏ cũng bị bao phủ bởi những mảnh đá.

Nhìn thấy Hổ Liệp đột nhiên xù lông, mắt của Đường Quả đột nhiên sáng bừng lên, thật là dễ thương ~!

Sau khi phân định cẩn thận, Hổ Liệp phát hiện chất độc đang tỏa ra từ chiếc nồi đá nhỏ, ngay lúc đó hắn biết ngay là Đường Quả đã bỏ thuốc độc vào trong nồi nấu rồi, lập tức lao tới.

“Dừng lại.” tận mắt nhìn thấy móng vuốt hổ của Hổ Liệp sắp xô đổ nồi đá nhỏ, Đường Quả lập tức hét lên.

Móng vuốt hổ mạnh mẽ dừng lại trên không trung, Hổ Liệp nhìn Đường Quả, đè nén sự cấp thiếp trong lòng: "Đường Quả, trong này có độc."

Đường Quả nhìn ánh mắt cấp thiết của Hổ Liệp, liền đi tới “Đó là thuốc của tôi một chút độc đó sẽ sớm bị vô hiệu hóa, sẽ không sao đâu.”

Nhìn thấy Đường Quả đi tới, cho lửa dưới nồi đá nhỏ lại, Hổ Liệp nhìn chiếc nồi đá nhỏ với vẻ mặt rất khó hiểu, trong đó có độc, nhưng Đường Quả lại nói là thuốc của cô, còn nói là không sao? Sao có thể như thế được!

Đường Quả giơ tay vuốt lông sau gáy vẫn đang còn đụng lên của Hổ Liệp “Thật sự không sao đâu, được rồi, cô có muốn bắt đầu chơi không?”

Trò chơi chính là Đường Quả vẫy cỏ đuôi chó để Hổ Liệp đuổi theo, Hổ Liệp vốn không có cảm giác bị trêu chọc, đến bây giờ vẫn vô cùng hứng thú với trò chơi này, mặc dù từ đầu đến giờ hắn chưa từng bắt được cỏ đuôi chó, nhưng đã nhiều ngày trôi qua như vậy, lòng nhiệt tình của hắn không hề giảm đi chút nào.

Chỉ có điều sau mấy ngày đuổi cỏ đuôi chó, Đường Quả có thể thấy động tác của Hổ Liệp phản ứng nhanh hơn rất nhiều, nếu không phải kỳ kinh nguyệt đã qua, cơ thể cũng khôi phục không ít, Hổ Liệp lẽ ra đã có thể sớm bắt được cỏ đuôi chó rồi.

Hai mắt Hổ Liệp sáng lên, nhưng mũi của hắn lại hít phải không khí có độc, hắn chần chừ rồi, chiếc nồi đá nhỏ có độc đó thật sự không sao à? Mặc dù ngửi vô thì sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Đường Quả không để ý đến sự bối rối của Hổ Liệp, cô nhặt cỏ đuôi chó mà Hổ Liệp mang về, đứng ở khoảng trống trong sơn động lắc lắc: "Mau đến đây, để tôi xem xem hôm nay cậu có bắt được cỏ đuôi chó không?"

Nghe thấy lời Đường Quả nói, ý chí chiến đấu của Hổ Liệp dâng lên.

Mặc dù mấy ngày nay tuy rằng hắn ta chơi rất vui vẻ, nhưng hắn rất khó chịu vì không bắt được cỏ đuôi chó, hôm nay trước khi đến tìm Đường Quả, hắn đã hạ quyết tâm bắt được cỏ đuôi chó!

Nhìn đám cỏ đuôi chó đung đưa trong không khí, Hổ Liệp lập tức nhào tới, về phần nồi đá nhỏ có độc, nếu Đường Quả đã nói như vậy, thì tạm thời hắn sẽ tin cô, hơn nữa hắn vẫn luôn ở đây, không phải sợ Đường Quả tùy tiện uống thuốc có độc.

Nhìn thấy Hổ Liệp đang bổ nhào về phía mình, Đường Quả mỉm cười, cổ tay hơi vặn nhẹ, Cỏ đuôi chó dễ dàng né được đòn tấn công bay của Hổ Liệp.

Sau khi nhảy vồ lung tung một hồi, Hổ Liệp vẫn không bắt được cỏ đuôi chó, cảm xúc phấn khích dần dần giảm đi.

Sau đó, Hổ Liệp phát hiện ra phạm vi bắt cỏ đuôi chó của mình hôm nay đã rộng hơn, dù sao trước đây Đường Quả chỉ có thể ngồi đó lắc cỏ đuôi chó, bây giờ Đường Quả có thể phối hợp di chuyển.

“Hổ Liệp cậu phải tập trung tinh thần, nếu không hôm nay cậu vẫn không bắt được cỏ đuôi chó đâu.” thấy Hổ Liệp có chút mất tập trung vì nhìn cô, Đường Quả nhắc nhở.

Hổ Liệp bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh trong lòng, hắn coi như đã nhìn ra rồi, Đường Quả của hôm nay khác với ngày hôm qua, Đường Quả hôm qua giống như bị đói rất nhiều ngày, một giống cái không còn chút sức lực, mà Đường Quả của hôm nay trông như đã được ăn no nê, giống cái có thân hình tràn đầy sức mạnh.

Sau đó sự thật cho Hổ Liệp biết rằng hắn đúng, bởi vì Đường Quả hôm nay dành nhiều thời gian chơi với hắn hơn bất kỳ ngày nào trước đó.

Nhưng cuối cùng, Đường Quả liền hét lên dừng lại trước, xét về độ bền, dù hiện tại thể lực của cô đã khôi phục nhưng cô vẫn kém hơn Hổ Liệp.

Hổ Liệp vẫn không thể thỏa mãn sự vui vẻ trong một lúc, hắn có chút thất vọng nhìn Đường Quả, vốn tưởng rằng hôm nay có thể chơi đến lúc mệt, nhưng không ngờ rằng lại phải nghỉ ngơi.

Coi như không nhìn thấy ánh mắt của Hổ Liệp, Đường Quả chỉ ngồi uống nước ấm nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi thì đi xem thuốc trong nồi đá nhỏ đang sôi như thế nào.

Nhìn thấy Đường Quả đi về phía nồi đá nhỏ, Hổ Liệp mới nhớ ra trong nồi đá nhỏ có độc, nhưng khi ngửi không khí hắn phát hiện chất độc đã biến mất, trong không khí chỉ còn mùi hăng nồng.

Sự tò mò trong lòng trỗi dậy, Hổ Liệp nhanh chóng đi về phía Đường Quả.

Đường Quả mở hòn đá nhỏ che chiếc nồi đá nhỏ ra.

Càng đến gần, mùi hôi càng nồng nặc, sau khi Hổ Liệp nhìn thấy thứ nước pha chế đen như mực trong nồi đá nhỏ, sắc mặt hắn thay đổi, chuyện này là do đâu? Ta không ngửi thấy mùi thuốc độc, nhưng nước có độc đúng không, đen như thế, lại rất hăng và hôi!

Hổ Liệp không đánh hơi được mùi độc, nhưng Hổ Liệp lại choáng váng vì mùi hăng, nên liên tục lùi lại.

Đường Quả thấy thuốc pha chế nấu sắp được rồi, rút ​​củi từ dưới nồi đá nhỏ ra, lúc này, Hổ Liệp đã rút lui và cách cô một khoảng.

Sau khi Đường Quả lấy thìa, múc hỗn hợp trong nồi đá nhỏ ra cho vào bát gỗ, Hổ Liệp đã lui về phía cửa động rồi, nếu như bên ngoài không phải đang mưa to, hắn hẳn là muốn đứng ở bên ngoài rồi, cái mùi trong hang thực sự rất hăng và hôi!

Sau khi múc hỗn hợp thuốc pha chế này ra, Đường Quả chớp mắt không nhìn thấy Hổ Liệp đâu, không khỏi ngẩng đầu nhìn trong sơn động, lại chỉ thấy hắn đang ngồi xổm ở cửa hang, quay mặt ra ngoài cửa động, đón làn gió mát.

Nghĩ một chút, Đường Quả biết Hổ Liệp vì sao lại tới đó thổi gió mát rồi, không khỏi bật cười trong chốc lát, xem ra loại thuốc đông y này đối với thú nhân mà nói chẳng kém gì vũ khí sinh học.

Nhưng để hắn cứ ở đó thổi gió mát cũng không tốt, Đường Quả: “Mau vào đây, đợi một tí nữa là bị lạnh bị cảm và sốt đấy, cậu phải uống thứ thuốc pha chế này.”

Vốn dĩ Hổ Liệp rất kiên định không muốn quay vào sơn động ngửi mùi hôi đó, nhưng lời nói của Đường Quả lại khiến sắc mặt hắn thay đổi, thật sự cái mùi trong động rất hăng và hôi!

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.