Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngư Thú Viên

Phiên bản Dịch · 1621 chữ

Nhưng trước khi Hổ Nha kịp trả lời, Đường Quả đã nhìn thấy cốt đao không còn sắc bén nữa trên phiến đá “Có vẻ chỉ có thể dùng khúc gỗ để đập rồi.”

Nếu đao đủ sắc bén để có thể chặt cốt ngư thú thành từng mảnh thì có thể không cần phải tốn sức để nhặt cốt ngư thú ra cũng như là dùng khúc gỗ để đập như vậy rồi.

Nhưng nhìn bề ngoài của cốt đao như vậy dù có mài sắc lại, cô tin chắc rằng cũng không thể chặt thịt ngư thú nhiều lần, nó vẫn sẽ bị cùn, nếu mỗi lần đều phải dừng lại để mài đao, cô sẽ không phải nghĩ tối nay ăn gì.

Hổ Nha nhìn về phía cốt đao, gật đầu anh nghĩ rằng nếu có thời gian rảnh nhất định anh sẽ mài thêm một vài cốt đao nữa, điều này có thể giúp Đường Quả tránh khỏi việc lần sau muốn dùng mà lại không có.

Thấy Hổ Nha quay người đi về phía đống củi, Đường Quả vội vàng nói: “Tôi cần hai khúc gỗ, khúc gỗ mà anh có thể cầm vừa tay là được.”

“Được, ta biết rồi.” Hổ Nha đáp lại một tiếng, bắt đầu chọn những khúc gỗ vừa tay anh.

Nhìn thấy Hổ Nha cầm mỗi tay một khúc gỗ quay lại, Đường Quả lại nói: “Bóc lớp vỏ ngoài của khúc gỗ ra rồi rửa sạch, đặt thịt ngư thú lên phiến đá, nhìn thấy có cốt ngư thú thì lấy ra.”

Thật ra đập bằng khúc gỗ cũng không tồi bởi vì cô tin chắc rằng hương vị thành phẩm sau đó sẽ rất ngon.

Sau khi nhìn Hổ Nha dùng khúc gỗ đập thịt ngư thú một lúc, thấy anh làm rất tốt nhiệm vụ của mình, Đường Quả bắt đầu đi đến nhặt chiếc nồi đá nhỏ mà cô đã nấu thuốc ban ngày lên.

“Đường Quả, cô định làm gì vậy, để ta làm cho.” Bạch Hà đang nướng thịt nói.

“Cảm ơn chú Bạch Hà, nhưng mà không cần ạ, tôi có thể tự làm được.” Đường Quả cười và từ chối.

Bạch Hà mỉm cười, cũng không kiên quyết đi giúp đỡ Đường Quả, mặc dù thời gian ở cạnh nhau không nhiều, nhưng mà ông biết rằng Đường Quả và A Lan rất giống nhau, đều thích làm những việc mà có thể tự làm.

Nhìn thấy Đường Quả bỏ độc dược vào nồi đá nhỏ, lại dùng đá nhỏ đậy kín lại rồi đốt lửa, Bạch Hà nheo mắt lại, không nhịn được hỏi: “Đường Quả cô đang làm gì vậy?”

“Tôi đang nấu thuốc.” Sớm biết là Bạch Hà sẽ hỏi, Đường Quả bình tĩnh đem khúc gỗ cuối cùng bỏ vào lửa.

Hổ Nha nghe xong lời nói của Bạch Hà liền quay lại nhìn, nhưng sau khi nghe xong câu trả lời của Đường Quả liền thu hồi tâm trí, tiếp tục đập thịt ngư thú, lấy cốt ngư thú ra.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đường Quả, Bạch Hà xoay miếng thịt nướng trên tay, hỏi: “Thuốc này cho cô uống sao?”

“Đúng vậy.” Đường Quả trả lời không chút do dự.

Nhưng mà Bạch Hà không khỏi khẽ nhíu mày nhìn cái nồi đá nhỏ, trong lòng không khỏi do dự, Đường Quả cô ấy thực sự là Vu y sao? Trong đó có ba loại cỏ độc liền.

Khi Đường Quả vẽ hình thuốc và nhờ họ đi tìm, bọn họ đều xác định chắc chắn rằng chuyện cô ấy là Vu y, mặc dù cô ấy không chịu thừa nhận.

Nhưng khi nhìn thấy Đường Quả dùng cỏ độc làm thuốc, Bạch Hà lại nghi ngờ điều bọn họ xác định có đúng hay không.

Đợi khi nước đang nấu trong nồi đá nhỏ sôi lên, Đường Quả chỉnh lửa lớn thành lửa nhỏ rồi chạy đến xem Hổ Nha đập thịt ngư thú.

Nhìn Đường Quả vẻ mặt thoải mái bước đi, ánh mắt Bạch Hà không khỏi lại rơi vào nồi đá nhỏ, Đường Quả thật sự không nhận ra đám cỏ độc đó sao?

Hổ Nha đang đập thịt ngư thú đột nhiên ngửi thấy trong không khí có chút độc, ánh mặt anh lập tức dán chặt vào nồi đá nhỏ của Đường Quả.

Sau khi xác nhận chút độc trong không khí phát ra từ đó, Hổ Nhai lập tức lo lắng nhìn Đường Quả, “Đường Quả, trong nồi đá nhỏ của cô có thứ gì đó có chất độc, có phải cô cho sai rồi không?”

Đường Quả an ủi anh ta nói: “Tôi biết, về sau chất độc sẽ bị hoá giải, tức là sau một thời gian chất độc sẽ biến mất, anh đừng quá lo lắng.”

Hổ Nha cau mày nhìn chiếc nồi đá nhỏ đang bốc khói, thật sự anh rất muốn ném nó ra khỏi hang ngay bây giờ.

Khi nói đến các chất độc, cách tiếp cận thông thường của họ là vứt nó đi hoặc tránh xa nó ra.

Đường Quả bước tới, chặn tầm nhìn của Hổ Nha với chiếc nồi đá nhỏ, nếu anh tiếp tục nhìn, cô có thể sẽ không giữ được chiếc nồi đá nhỏ đó, bởi vì ý muốn vứt bỏ chiếc nồi đá nhỏ của Hổ Nha rất mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi cô muốn giữ lại cũng không được!

“Anh đã nhặt xong cốt ngư thú ra chưa?” Đường Quả liếc nhìn chỗ thịt ngư thú bị đập nát, sau đó đổi chủ đề.

Hổ Nha bất lực nhìn Đường Quả, quên đi, anh sẽ đợi xem chất độc trong nồi đá nhỏ của cô có thực sự biến mất như cô nói hay không.

Thấy Hổ Nha tiếp tục cúi đầu đập thịt ngư thú, Đường Quả mới thở phào nhẹ nhõm, nếu anh nhất quyết muốn vứt cái nồi đá nhỏ của cô đi, cô không những không thể giữ nó lại được mà thậm chí số thuốc đó cô cũng không thể giữ.

Sau khi nhặt hết cốt ngư thú ra, Đường Quả và Hổ Nha chất chỗ thịt ngư thú đó thành một đống, sau đó lại tiếp tục đập, trong khi đó cô bưng một bát đá to đựng đầy gừng, hành lá, nước tỏi rưới từng chút từng chút một lên thịt.

Sau khi đập thịt ngư thú thành thịt băm, Đường Quả bảo Hổ Nha cho thịt ngư thú đã đập nhỏ vào một cái nồi đá, sau đó bảo anh ta đi lấy mười quả trứng kê thú rửa sạch.

Sau khi Đường Quả làm mẫu cách tách lòng đỏ và lòng trắng trứng kê thú, Hổ Nha đã đảm nhiệm làm việc này.

Sau khi cho hết mười lòng trắng trứng kê thú vào thịt ngư thú băm, Đường Quả bảo Hổ Nha dùng khúc gỗ trộn đều thịt ngư thú băm và lòng trắng trứng.

Bước này khuấy càng lâu thì thành phẩm ngư thú viên càng đàn hồi, vì vậy sau khi nhìn thịt ngư thú băm và lòng trắng trứng được khuấy đều với nhau, Đường Quả vẫn chưa bảo dừng lại.

Đường Quả chưa bảo dừng lại nên Hổ Nha vẫn tiếp tục khuấy, dùng cánh tay mạnh mẽ khuấy đều trong hơn ba mươi phút mà không hề giảm tốc độ.

Đường Quả thấy thịt ngư thú băm gần như đã được trộn đều, Đường Quả bảo Hổ Nha lấy nồi đá đựng thịt ngư thú băm luộc trước nhưng trước tiên phải đun nước nóng và để lửa nhỏ để giữ ấm.

Đặt chiếc nồi đá trong tay xuống, Hổ Nha ngẩng đầu nhìn chiếc nồi đá nhỏ mà Đường Quả đang nấu thuốc đặt trước mặt, mắt anh loé lên sự kinh ngạc vì càng ngày mùi hương càng khó ngửi nhưng anh không còn ngửi thấy mùi thuốc độc trong đó nữa?? Đường Quả nói có phải là sự thật không?!

Đường Quả không biết Hổ Nha đang nghĩ gì, thấy anh đặt nồi đá xuống, bảo anh đi rửa tay sạch sẽ sau đó bảo anh một tay cầm thìa một tay nắm thịt ngư thú băm.

Tay cầm thịt ngư thú băm nhỏ, dùng ngón út, ngón đeo nhẫn, ngón trỏ và ngón giữa nắm chặt lại với cường độ giảm dần nắm cho thịt ngư thú băm thành một viên nhỏ như miệng hổ, cuối cùng dùng thìa múc phần thịt đã vo thành viên nhỏ xuống nước nóng

“Nếu anh chạm vào gì đó nhọn thì lấy nó ra.” Đường Quả nhắc nhở.

“Được rồi, ta sẽ làm như vậy.” Hổ Nha mỉm cười gật đầu.

Bạch Hà vốn đã nướng xong thịt cũng như là nấu xong canh rau dại rồi, nhưng vẫn không khỏi liếc nhìn chiếc nồi đá nhỏ của Đường Quả sau đó ngồi xổm bên nồi nước nóng nhìn Hổ Nha đang nặn ngư thú viên.

So với nồi đá nhỏ ngày càng khó ngửi nhưng không còn độc của Đường Quả thì Bạch Hà bây giờ càng tò mò hơn về nồi ngư thú băm này.

Và bây giờ ông tin chắc rằng Đường Quả thực sự là một Vu y!

Ngồi xổm bên cạnh nồi đá nhìn từng viên thịt nhỏ lần lượt rơi vào nước nóng, Bạch Hà thầm nghĩ nếu như ông không tận mắt nhìn quá trình làm ra nó, nếu không phải ông ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của thịt ngư thú, Ông thật sự sẽ không tin được rằng nó được làm từ thịt ngư thú.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.