Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ách, tên oắt con dính người.

Phiên bản Dịch · 959 chữ

Hư Tiểu Đường là Thần thú Hư Không Thú, vô cùng nhạy cảm với thất tình lục dục của nhân loại, nhưng nó vẫn không thể phân biệt được các loại cảm xúc, vậy nên chỉ có thể không thoải mái bước lên đầu hắn.

Cũng may một tia âm u trong lòng Bùi Tử Thanh tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

"Chi chi chi." Hư Tiểu Đường chỉ ra bên ngoài, lại chỉ phòng, ý muốn hắn đi vào tránh gió.

Bùi Tử Thanh nghe không hiểu thú ngữ mà con thú này nói, cứ đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Mà lúc này, bọn nha hoàn đã biết từ hôm nay thành chủ sẽ dậy rất sớm, vội vã chạy tới.

Chỉ chốc lát sau, một đám người đã đứng đợi kín ở ngoài cửa.

"Tất cả vào đi." Chủ nhân căn phòng lên tiếng.

Hư Tiểu Đường vụt cái khoan thai trở về, trước khi đi còn cố ý đạp Bùi Tử Thanh một cước.

"Diên Diên, người này thực sự rất ngốc, tôi gọi hắn vào phòng, thế mà hắn lại không hiểu ý của tôi." Hư Tiểu Đường vừa vào cửa đã kiến nghị.

Đương nhiên, hiện tại nó vẫn đang nói thú ngữ, là do Nam Diên tự động phiên dịch thành tiếng người.

Nam Diên gãi lông của nó: "Ban đầu người khuyên tôi thu dưỡng hắn chính là cậu, vậy nên cậu không được bắt nạt hắn, sau này phải sống chung với hắn thật tốt."

Hư Tiểu Đường nghe thế, lẩm bẩm một tiếng.

Sau khi Bùi Tử Thanh bước vào, ngoan ngoãn đi đến trước mặt nữ nhân diện kiến nàng.

"Vì sao không tiến vào? Chẳng lẽ ngươi thích ngồi ở cửa ngắm cảnh cho mát sao?" Nam Diên hỏi.

Nàng vân ngủ không sau, thời điểm tên oắt con này vừa tới nàng đã nhận ra rồi.

Vốn cho rằng tên oắt con này sẽ gõ cửa, kết quả hắn lại ngu ngốc ngồi đợi ở cửa ra vào hơn một canh giờ.

Bùi Tử Thanh cúi thấp đầu, hai tay níu lấy góc quần áo, không biết làm thế nào.

Sau khi hắn tỉnh lại thì không ngủ được nữa mà rất muốn đến thăm nàng.

Nhưng hắn biết chắc chắn nữ nhân này vẫn chưa rời giường, vậy nên hắn liền ngồi đợi nàng ở trước cửa ra vào.

Nếu như hắn nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình, nữ nhân này có chê hắn phiền hay không?

Nam Diên liếc hắn một cái, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó một lát, nàng tự cho là mình thấu hiểu tâm tư của đứa trẻ, thế là nàng kiên nhẫn giải thích: "Ngươi và Tiểu Đường không giống nhau, nó là Linh thú, ngươi là người, hơn nữa lại còn là giống đực. Ngươi không thích hợp ngủ ở nơi này."

Trong nháy mắt, Bùi Tử Thanh có chút mờ mịt, nhưng ngay lập tức hai mắt hắn trừng to.

Nữ nhân này nghĩ hắn muốn ngủ cùng một chỗ với nàng sao?

Sao, sao có thể như thế...

Mặt của hắn nóng dần, trong chớp mắt trở nên nóng hổi, cũng may có mấy cái bướu thịt xấu xí kia che lấp, người bên ngoài không thể nhìn thấy hắn xấu hổ.

Mặc dù bị hiểu lầm, nhưng Bùi Tử Thanh không giải thích, cúi thấp đầu nhỏ giả bộ nhỏ đáng thương.

Hắn không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, hắn lại có thể giả bộ đáng thương bằng khuôn mặt mà mọi người chỉ hận tránh không kịp.

Vậy mà nữ nhân trước mắt lại dính chiêu này.

Nam Diên không thể để oắt con chịu ủy khuất, nghĩ một lát thỏa hiệp nói: "Nếu như ngươi ở một mình thấy thực sự sợ hãi thì cứ ở lại gian ngoài đi."

Gian ngoài có giường chiếu, vốn dĩ trước đây nha hoàn canh gác đêm sẽ nghỉ ở chỗ ấy, chẳng qua sau khi Nam Diên đến đã hủy bỏ quy định gác đêm.

Nhóc con có thể ngủ trên chiếc giường ở gian ngoài, tuy nhiên nàng sẽ đổi cho hắn một chiếc giường tốt hơn.

Bùi Tử Thanh nghe nói thế, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt vui vẻ.

Nam Diên ở trong lòng ách một tiếng.

Oắt con này quá dính người.

Chẳng qua, nàng thấy dính người cũng không sao, chỉ cần hiểu chuyện là được.

Nghe hai người đối thoại, tất cả đám mỹ nữ đứng im trong phòng đều câm như hến, nên trải giường chiếu thì trải giường chiếu, nên bưng nước thì bưng nước, mỗi người làm tốt việc của chính mình, đến một cái rắm cũng không dám thả.

Từ sau khi thành chủ bế quan khi đi ra, tính tình của nàng đã thay đổi không ít.

Mấy ngày nay không tục ngâm thơ vẽ tranh nữa, cũng không sủng hạnh bất kỳ một vị công tử nào, thậm chí hôm qua còn đuổi vị Tiết công tử được sủng ái nhất đi.

Ngược lại cái tên quái dị đến các nàng nhìn vào cũng cảm thấy muốn nôn hết cả bữa cơm đêm qua, lại được thành chủ sủng ái như vậy!

Những hành động liên tiếp gần đây của thành chủ đại nhân khiến bọn hạ nhân nhìn mà không hiểu gì cả.

Nếu nói là muốn khiến Tiết công tử cảm thấy khó chịu thì căn bản không cần làm đến bước này.

Nếu không phải muốn cho Tiết công tử nhìn, vậy chuyện này là sao?

Trên đời này thật sự sẽ có người thích tên quái dị này à?

Bạn đang đọc Xuyên nhanh: Đại lão lại điên rồi. của Lỏa Bôn Đích Man Đầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SnowieCute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.