Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mau tới đây với vi sư (11)

778 chữ

Nghe An Kỳ hỏi vậy Lục Ngạn hơi sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu "không có"

Hắn không có trách sư muội, từ nhỏ tới lớn hắn cùng sư muội lớn lên, Lục Ngạn rất hiểu rõ nàng. Chỉ là hiện tại...hắn nhìn không thấu.

Hắn biết rõ vị sư muội này thích chính sư phụ mình, cũng biết nàng đã vì ghen tỵ với Tuyết Lạc mà làm bao chuyện hoang đường. Cũng vì sư phụ nàng mà muốn giết chết người mà sư phụ nàng quan tâm.

Kỳ thật hắn thấy nàng vì sư tôn Hàn Mạc làm nhiều chuyện như vậy liền có chút ghen tỵ.

Nhưng mà lúc này, hắn chỉ cảm thấy đau lòng.

Nhìn người mình thích vì một nam nhân khác  hi sinh hết tiền đồ của mình, làm bao chuyện chẳng ai có thể nghĩ tới, thử hỏi dễ chịu không?

Vài tháng trước hắn không có tìm tới Đoá Nhi, bởi vì hắn không có cách nào đối mặt, cũng không có cách nào có thể nhìn nàng vì nam nhân khác mà điên cuồn như vậy.

Nhưng bây giờ hắn cảm thấy hối hận, lúc đó nàng bị sư phụ ra tay không chút lưu tình tới trọng thương, chắc sẽ rất đau khổ...

Trong lúc nàng tuyệt vọng nhất mà hắn cũng chỉ biết ở trong phòng trốn tránh, có bao nhiêu hèn hạ?

Hắn hận, hận chính bản thân của mình hèn nhát, hận chính mình không ở bên nàng những ngày tối tăm.

Nàng hiện tại một thân bình tĩnh như vậy, che đi hết cảm xúc của mình dưới đáy lòng. Hắn cũng chỉ càng thấy đau, hắn thà rằng nhìn nàng khóc nháo còn hơn là một thân tỏ ra bình thản như lúc này.

Bờ môi Lục Ngạn mấp máy một chút, mãi sau hắn mới nói ra một câu "xin lỗi, sư muội"

Giọng nói cực nhỏ, cũng chỉ đủ cho An Kỳ bên cạnh nghe thấy, âm thanh hắn có chút run, An Kỳ vẫn không nói gì, im lặng chờ hắn nói tiếp.

"Ngày ấy ta không nên bỏ lại muội bị thương ở trong phòng. Ta thật sự không đáng cho muội gọi là sư huynh" Lục Ngạn vẫn là buông thõng mi mắt xuống, hắn không có cam đảm mà đối mặt với nàng.

"Huynh không có lỗi, vốn dĩ huynh không có trách nhiệm phải chăm sóc ta khi ta bị bệnh, cũng không phải là huynh làm ta bị thương. Dù ngày hôm đó ta có chết, thì huynh vẫn không có làm gì sai cả"

An Kỳ vừa nói xong, ngón tay Lục Ngạn run lên một cái, âm thanh hắn cũng nhỏ đi rất nhiều "nhưng..."

"Ta bị thương cũng không phải huynh gây ra, đều do ta tự làm tự chịu, việc đó đều không liên quan tới huynh, sư huynh, huynh không có sai"

"Muội coi huynh là người ngoài sao?" Lục Ngạn cười khổ một tiếng, nguyên lai hắn đối với nàng chẳng quan trọng.

"Không có, chẳng qua là việc ta tự gây ra, mình ta chịu là được rồi, ta không có trách huynh"

Vốn chẳng ai có nghĩa vụ phải chăm sóc ai cả, việc gì hắn cứ phải ôm hết trách nghiệm vào bản thân?

Lục Ngạn bỏ đi Đoá Nhi cũng không trách hắn,  bị Hàn Mạc một đao xuyên tim Đoá Nhi cũng không trách hắn. Nàng ta cũng chỉ hận bản thân vì yêu mà đã gây ra nhiều tai hoạ như vậy.

Tự làm tự chịu, Đoá Nhi hết thảy từ đầu tới cuối đều không có đổ lỗi cho người khác, điểm này làm An Kỳ rất hài lòng a.

Chẳng biết suy nghĩ bao lâu, An Kỳ dần chìm vào giấc ngủ, nàng an tĩnh dựa vào tản đá nhắm mắt lại. Thoạt giống như tiên nữ ngủ say.

Nguyên lai là giá trị mặt của Đoá Nhi rất cao.

Gió hiện tại lại lớn hơn một chút, An Kỳ trong lúc ngủ bất giác hơi nghiêng người về phía Lục Ngạn, đầu vừa đổ về phía vai hắn khiến thân thể hắn bỗng cương cứng lên.

Lục Ngạn ngoảnh đầu nhìn về phía người bên cạnh, khẽ lấy áo bào đắp lên thân thể của nàng. Hành động hết sức cẩn thận, giống như sợ đánh thức nàng dậy. Ánh lửa chiếu tới hắn tạo thêm tầng sáng, cả người Lục Ngạn lúc này đều là khí chất ôn hoà, khoé môi hắn khẽ vểnh lên nhìn về phía người kia.

Quả thực là một đêm dài.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Tiểu Pháo Hôi Nghịch Tập của Phong Vân Lộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViDĩAn
Phiên bản VietPhrase
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.