Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mau tới đây với vi sư (18)

1141 chữ

Nhìn chính Trường Phong tan biến, Hàn Mạc liền cắm kiếm xuống đất, chống đỡ thân thể, lau lau máu vừa từ khoé miệng chảy ra.

"Sư tôn" một đám đệ tử trong môn phái thấy Hàn Mạc như vậy liền chạy tới hỏi thăm.

Hàn Mạc xua xua tay, cố gắng khiến thân thể đứng vững, liền quay mặt ra nói với người bên cạnh "đi, xuống vực tìm Đoá Nhi"

Dưới sâu trong vực thẳm, khắp nơi đều có ma khí, Hàn Mạc mặc kệ thân thể đang bị thương, vẫn đi về phía trước.

Chờ tới một lúc lâu sau, các đệ tử cũng tập hợp lại, hổ thẹn mà nhìn Hàn Mạc "sư tôn, không thấy người"

"Tiếp tục tìm, dù chết cũng phải thấy xác" Hàn Mạc nhíu mày, đi sâu vào bên trong, nhưng hắn vừa bước được vài bước, cả người đều ngã xuống.

"Sư tôn"

"Sư tôn"

Các đệ tử gào thét lay lay thân thể Hàn Mạc, cuối cùng bất đắc gì đưa hắn trở về Vân Môn Phái.

Chẳng biết qua bao lâu, Hàn Mạc tỉnh dậy, câu đầu tiên hắn hỏi là đã tìm được Đoá Nhi chưa.

Tuyết Lạc nghe vậy trong lòng hơi khó chịu, nhưng nàng vẫn bất lực khóc, đau lòng nhìn Hàn Mạc "sư phụ, sư tỷ đều không rõ tung tích"

"Ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi" Hàn Mạc thất vọng mà nói với nàng.

"Sư phụ..."  Tuyết Lạc không thể tin nhìn hắn, ánh mắt đẫm nước mắt.

Từ trước tới nay, sư phụ đều chưa có đuổi nàng đi.

"Ra ngoài đi" Hàn Mạc mệt mỏi nằm trên giường nói.

Thấy hắn kiên quyết như vậy Tuyết Lạc đành phải cắn răng đi ra ngoài.

Ngày qua ngày, người dưới vực đều không có tìm thấy An Kỳ, bất kể ai đều nghĩ nàng đã chết.

Từng mảnh đất dưới vực, các đệ tử trong môn phái cũng đã đi qua hết, dần dần người tìm An Kỳ cũng ngày một ít, họ đều đã từ bỏ hi vọng tìm thấy nàng.

Rơi từ trên cao xuống như thế, nhất định đã chết.

Hàn Mạc bây giờ cực kỳ hối hận, giá như ngày đó hắn có thể đến sớm hơn, giá như ngày đó hắn ngăn cản Trường Phong bắt nàng.

Có lẽ những việc này sẽ không xảy ra, nàng sẽ không chết...

Hắn chính là gián tiếp giết nàng.

Hàn Mạc lúc này đều đóng cửa bế quan, bất kỳ ai tới cũng không gặp, ngay cả Tuyết Lạc tới vài lần cũng bị đuổi đi.

Hàn Mạc ngồi xếp bằng tu luyện, hắn cố gắng đè nén cảm xúc dưới đáy lòng mình. Dưới đó dường như có tiếng người kêu gọi hắn.

Lúc trước bị thương nghiêm trọng, Hàn Mạc xuống vực sâu liền bị ma khí dưới đó nhiễm vào, còn cả những việc liên quan tới Đoá Nhi, không biết từ bao giờ hắn đã sinh ra tâm ma.

Thấm thoát đã mười năm trôi qua, mười năm ở thế giới này không tính dài cũng không tính ngắn.

Bất quá An Kỳ ở trong ảo cảnh đã trải qua hàng trăm năm.

Lúc trước nàng nhảy xuống vực, không hiểu vì sao lại tiến vào trong ảo cảnh, mới bước vào nàng còn rất sợ hãi.

Sợ chính mình không ra được, An Kỳ lấy gì làm nhiệm vụ.

Nhìn đồng cỏ xanh ngát đầy dụ hoặc ấy, An Kỳ không khỏi muốn tiến về phía trước, tìm lối ra.

Nhưng mà vẫn không có thấy.

Trong ảo cảnh, còn dường như hiện ra hết thảy thứ An Kỳ muốn để mê hoặc nàng. Chính là khiến cho người ta chìm đắm trong đó, cuối cùng mắc kẹp mãi mãi ở nơi này, sau đó tuyệt vọng mà chết.

An Kỳ lúc đó cũng suýt bị mê hoặc, cũng may có 3333 nhắc nhở nàng, An Kỳ mới không bị chìm đắm nơi này.

Nàng tìm rất lâu nhưng cũng không thấy lối ra, cuối cùng cũng từ bỏ tìm. An Kỳ phát hiện nơi này linh khí rất nồng đậm, nàng cũng không ra ngoài được, nên bắt đầu ngồi tu luyện.

Chẳng biết qua bao lâu nàng từ Trúc Cơ tới Kim Đan.

Từ Kim Đan tới Nguyên Anh cuối cùng cũng luyện tới tần Hoá Thần.

An Kỳ đã đợi rất là lâu, không ngờ sau khi tới cảnh giới Hoá Thần, nàng có thể tay không xé rách ảo cảnh này đi ra.

Chỉ là thời gian bên ngoài đã trôi qua mười năm.

An Kỳ lúc này không có mục đích đi về phía trước, xuyên qua khu rừng, nàng thấy một đứa nhóc bị vài người xung quanh đuổi giết.

Nói là đứa nhóc, nhưng bộ dạng cũng khoảng mười năm mười sáu tuổi, hắn hoảng sợ quay đầu nhìn người phía sau.

"Đứng lại, đừng chạy"

"Mau giao đan dược ra đây"

Hai tên tu sĩ phía sau hùng hổ doạ Thiệu Minh, bọn họ trên tay cầm kiếm khí, tạo ra một trận pháp bao vây Thiệu Minh lại.

"Mang cốt đan tới đây" tên tu sĩ nói.

"Không..đây là đồ của ta lấy được, vì sao phải đưa cho các ngươi" Thiệu Minh tay giữ nắm chặt đan dược, sợ hãi nhìn hai ngươi kia.

"Vậy thì đi chết đi" hai tu sĩ nhìn nhau đi tới chỗ Thiệu Minh, kiếm sắp bổ xuống người hắn thì có một âm thanh trong trẻo không biết từ đâu vang ra.

"Ai" Hai tu sĩ lập tức trở lên cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy An Kỳ bước ra liền cười cười một cái, con mắt đều không giấu nổi dục vọng, đảo mắt đánh giá nàng từ đầu tới chân "không có việc gì thì đừng tới đây cản ta làm việc, chút nữa chúng ta sẽ tới chơi với người"

bất quá cũng chỉ là một cái nữ nhân, nhưng mà lại có chút nhan sắc.

Nàng thoạt nhìn giống người bình thường, cũng bởi vì An Kỳ đã thu lại hết uy áp. Đối với người ngoài nhìn vào cũng tưởng rằng nàng chỉ là người phàm không có tu luyện.

"Ai thèm chơi với ngươi, ta nói ngươi thả nhóc kia ra" An Kỳ bình tĩnh nói.

"Bất quá cũng chỉ là cái người thường, thân còn không lo xong lại thích lo chuyện bao đồng, xéo ra một bên không ta cũng giết chết ngươi" tu sĩ kia không kiên nhẫn nói với nàng.

An Kỳ nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại còn cười tới xinh đẹp "vậy thì các ngươi tới đây thử xem"

An Kỳ vừa nói xong, lập tức phóng uy áp xuống hai người họ.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Tiểu Pháo Hôi Nghịch Tập của Phong Vân Lộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViDĩAn
Phiên bản VietPhrase
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.