Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mau tới đây với vi sư (hoàn)

950 chữ

Trên xe ngựa, An Kỳ mệt mỏi ngồi xuống, mắt khẽ nhắm, ngoài ý muốn là 3333 bao lâu nay không hiện thân mà bây giờ lại lên tiếng.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành, rời đi sao?" 3333.

An Kỳ kinh ngạc một chút, bất quá rất nhanh sau đó nói "rời đi"

3333 không có nhiều lời, vừa nghe thấy An Kỳ nói, liền rút linh hồn nàng về không gian hệ thống.

Đại hội võ lâm lần này xảy ra chuyện lớn, khắp khắp nơi trên đại lục vẫn còn đang bàn tán to nhỏ.

Nghe đâu, lần này vị sư tôn Hàn Mạc của Vân Môn Phái gặp lại đệ tử sau mười một năm liền nhập ma.

Người đệ tử này còn rất lợi hại, có thể đánh không phân thắng bại với Hàn Mạc, hình như nàng ta còn là chưởng môn của Kim Dao Phái  đâu.

Có thể đánh không phân thắng bại với Hàn Mạc chắc hẳn cũng đã tu luyện tới cảnh giới Hoá Thần.

Tu luyện càng cao, đột phá tầng mới lại càng khó, có thể luyện tới Hoá Thần trên lục địa này cũng chỉ có ba người. Nhưng mọi người cũng chỉ biết có Hàn Mạc, còn hai vị kia không rõ tung tích. Hiện tại lại xuất hiện thêm một người nữa, các tu sĩ cũng không khỏi ngưỡng mộ.

Nhắc tới Hàn Mạc, mọi người cũng chỉ có chút tiếc nuối, hắn nhập ma đã bị phế hết võ công, thật tiếc khi đã luyện tới cảnh giới cao như vậy mà hiện tại bị phế bỏ.

Có người tiếc nuối, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.

Lục Ngạn ngồi trong quán trà, nghe mọi người bàn tán, ngón tay hắn hơi run nắm chặt lấy chén trà.

Hắn không nhịn được mà quay sang hỏi hai người đang bát quái bên cạnh "ngươi nói, chưởng môn của Kim Dao Phái chính là vị đệ tử mười một năm không gặp của Hàn Mạc?"

"Đúng vậy, aiz, ngươi không biết khi ấy..." người kia nhanh chóng đáp lại, thậm chí còn có hứng thú muốn kể thêm.

Lục Ngạn hơi kích động, nghe vậy cũng không biết là thật hay giả liền trả tiền trà cho chủ quán lao ra ngoài.

Thấy Lục Ngạn đi ra ngoài, người kia vội hướng hắn nói "ngươi đi đâu vậy, ta còn chưa kể hết mà!!"

Nhưng hắn chỉ thấy bóng lưng thon gần của nam nhân kia.

Lúc trước, khi nghe tin Đoá Nhi bị rơi xuống vực không chút tung tích, Lục Ngạn như chết lặng.

Nhưng hắn đều không tin nàng có thể chết như vậy được.

Mặc kệ thân thể bị thương, hắn vẫn sẽ đi cùng mọi người xuống vực tìm nàng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cả môn phái đều từ bỏ tìm nàng, họ đều nghĩ nàng đã chết.

Lục Ngạn lúc này vẫn không tin, thân thể của nàng còn không tìm thấy, chắc chắn vẫn còn một hi vọng sống.

Lục Ngạn mang theo tia hi vọng cuối cùng này, đi khắp đại lục tìm nàng.

Hắn mặc kệ mọi người ngăn cản, mặc kệ nguy hiểm bên ngoài, hắn bỏ mặc hết thảy, dùng một tia hi vọng nhỏ nhoi đi tìm nàng.

Mười một năm trước, Lục Ngạn đã rời khỏi môn phái, một thân cô độc đi tìm Đoá Nhi.

Những năm này, Lục Ngạn đã đi qua rất nhiều nơi, hắn từng đạp trên gió phong bạo tuyết mà đi, từng chịu đựng cơn lạnh của bão tuyết, cơn nóng của sa mạc.

Lên núi xuống biển, hắn cũng đều làm qua. Nhưng một chút tin tức về Đoá Nhi hắn vẫn không có.

Hiện tại nghe được tin về nàng, cảm xúc của hắn rất hỗn loạn, có vui mừng, có hạnh phúc nhưng lại có chút đau lòng..

———————-

Đoá Nhi sau khi tỉnh lại, nàng tiếp nhận ký ức của đoạn thời gian qua, hết thảy nàng đều cảm giác không chân thực.

Nàng không có nhập ma.

Cũng không có bị sư phụ giết chết.

Trong ký ức, nàng thấy người kia xuất hiện, dùng thân thể nàng giúp nàng giải quyết tất cả mọi rắc rối.

Nàng không những không vì sư phụ mà mất đi tính mạng, bị người người coi thường. Mà còn có thể lập lên môn phái, nghìn người tín ngưỡng.

Hết thảy, đều do người kia một tay làm lên

Mặc dù không biết là ai, nhưng Đoá Nhi vẫn rất cảm kích người đó.

Nàng có thể sống tới hiện tại, đều là người đó giúp đỡ.

"Sư phụ, có một người tên Lục Ngạn tìm người"

Đoá Nhi ngồi trên giường, yên lặng nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt. Lục lại đoạn ký ức, mới biết hắn gọi là Thiệu Minh, đệ tử đầu tiên của 'nàng'.

Đoá Nhi ừ một tiếng, để cho Thiệu Minh đưa Lục Ngạn vào.

Nàng vẫn nhớ kiếp trước, khi nàng bị sư phụ giết chết, vị sư huynh này run rẩy ôm lấy thi thể nàng khóc.

Đóa Nhi hít một hơi thật sâu, bước ra ngoài sân. Thấy bóng lưng quen thuộc kia, mắt bỗng hơi cay cay, nàng cười cười hô to một tiếng "sư huynh"

(Vị diện thứ nhất hoàn tất)

—————————

Mình biết văn phong của mình không ổn lắm, viết cũng không có đánh sâu được vào cảm xúc của người đọc. Nhưng mình vẫn rất cảm ơn các bạn đã dành thời gian ra đọc truyện nè.

Chờ các bạn ở vị diện thứ hai~

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Tiểu Pháo Hôi Nghịch Tập của Phong Vân Lộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViDĩAn
Phiên bản VietPhrase
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.