Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm người sói kinh hoàng 2

Phiên bản Dịch · 1578 chữ

Cùng lúc đó, tại Minh Giới.

"Chủ nhân, ngài lại chết thẳng cẳng!" Tiểu Hồn vui vẻ nhảy dựng lên, "Đi thôi, tiểu nhân đưa ngài đi luân hồi."

Hồn phách cao lớn bất động, ánh mắt âm u nhìn nó.

"Sao.... sao thế ạ?" Tiểu Hồn nơm nớp lo sợ hỏi.

"Quan hệ thiên câu động địa hỏa? Kiếp trước kiếp này? Ngược luyến tình thâm? Hử?" Mỹ nam tử âm trầm hỏi.

Vừa nhớ lại chính mình vì kẻ thù mà trở nên điên cuồng, hắn liền tức giận đến sôi máu.

Đầu sỏ gây tội chính là cái thứ ăn nói lung tung này!

"Thực ra, tiểu nhân nói như vậy cũng có đạo lí, ngài ngẫm lại xem, nếu không phải do vị Thần Bảo Hộ kia nhục nhã ngài không thể cứng, ngài cũng sẽ không tức giận đến như vậy?" Tiểu Hồn nở nụ cười gượng gạo.

Xong rồi, chủ nhân đến tính sổ nó!

"Cho nên, mấu chốt là cho cô ta thấy ngài uy mãnh như thế nào, ngài cần làm cô ta một lần, tiêu trừ tức giận, không phải sao?"

Mỹ nam tử nghe vậy càng thêm tức giận, "Què cái chân thứ ba, làm thế nào chứng tỏ được sự uy mãnh cương ngạnh?"

Tiểu Hồn còn muốn tỏ lòng trung thành, chủ nhân bỗng nhiên vung tay lên.

"Thôi đi, đừng nói lời hoa ngôn xảo ngữ đó nữa, lần tới trực tiếp đánh dấu cô ta là kẻ thù." Hắn biểu tình tối tăm, ngữ khí lành lạnh mà nói nhỏ, "Dám bỏ ta lại, cô ta phải trả giá lớn!"

Hắn sẽ không tha thứ!

"Chủ nhân, chúng ta tiếp tục truy tìm tung tích của Thần Bảo Hộ sao?"

Hắn liếc mắt nhìn, "Ngươi nói đi?"

"A, tiếp tục đuổi theo." Tiểu Hồn ngoan ngoãn ấn nút.

Định vị.

Truyền tống.

Người vào luân hồi rồi, nó mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

"Từ từ, rốt cuộc là chủ nhân tức giận không thể trả thù hay là tức giận vì không thể ở trước mặt Thần Bảo Hộ uy mãnh cương ngạnh một lần?"

Tiểu Hồn khổ sở suy nghĩ thật lâu, đột nhiên đập bàn một cái.

Đúng rồi, chủ nhân gấp không chờ nổi mà đuổi theo, không phải giống như trong truyền thuyết là đang truy thê sao?

Đó gọi là gì?

Ngạo kiều nhất thời sảng, truy thê hỏa tá tràng.


Phòng phát sóng trực tiếp.

Nhân viên quản lí khẩn trương ra thông báo: "Do lỗi của đài chúng ta, tính sót một người chơi, tạo thành ván bài không giống bình thường, đem trò chơi ma sói từ tám người thành chín người, tăng thêm một nhân vật - ái thần."

Phòng phát sóng trực tiếp yên tĩnh, không một ai nói chuyện.

Góc phía dưới bên trái hiển thị số người xem trực tiếp: 50154 người.

Không ngừng có người tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.

Người xem rất ăn ý, im lặng chuyên tâm đợi trò chơi bắt đầu.

Trong lâu đài trên hòn đảo biệt lập, người chơi trò chơi phát sóng trực tiếp bắt đầu xuất hiện.

"Trò chơi này có gì hay?"

Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ màu trắng sang trọng có mùi nước hoa, lắc thân hình như rắn nước dẫn đầu tiến vào lâu đài.

Cô đeo một cái kính râm, che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi môi đỏ tươi cùng màu với móng tay sơn màu đỏ nạm kim cương.

"A, anh trai ghi hình, tới đây thật sớm nha." Cô xách theo một cái túi hàng hiệu, hướng camera vứt mị nhãn, "Nhớ chụp cho tôi thật xinh đẹp đó, hậu kì chỉnh sửa không được công ty quản lí tôi đồng ý, không thể tùy tiện phát ra ngoài."

Màn mở đầu này thật tuyệt!

Số lượng người xem nhanh chóng gia tăng.

Góc phải bên dưới có người bắt đầu điên cuồng ném quà tặng.

Cửa lâu đài lần thứ hai bị mở ra, năm người tuấn nam mỹ nữ cùng nhau bước vào.

Ánh mắt người phụ nữ sáng lên, vừa định mở miệng nói cái gì, những người này đã nhìn về phía cô.

"Xin chào người đẹp, cô cũng là người chơi phải không?" Người thanh niên da ngăm dẫn đầu đặt câu hỏi.

Da thịt anh khỏe mạnh màu lúa mạch, khi anh hơi mỉm cười, lộ ra hai cái răng khểnh, đặc biệt giàu sức cuốn hút, làm cho người khác cầm lòng không được cũng theo đó có cảm tình.

"Đúng vậy.", danh viện người phụ nữ ngẩng mặt cười quyến rũ, "Tôi là Giang Dao."

"Giang Dao? Trời ạ, cô là người mẫu nổi tiếng Giang Dao phải không? Tôi đã xem qua phát sóng trực tiếp của cô! Ngoài đời trông cô đẹp hơn rất nhiều so với trong video." Người thanh niên răng khểnh không chút bủn xỉn mà ca ngợi nói.

Giang Dao che đôi môi đỏ thẫm cười duyên, "Không có đâu, em trai này miệng thật ngọt."

"Chào chị Dao Dao, em tên là Trương Hạo, là sinh viên năm bốn trường Tây Đại." Nam thanh niên răng khểnh chỉ sang ba người bên cạnh, "Ba người này em gặp được ở cửa, đều là người tham gia trò chơi ma sói."

"Tô Chấp Vũ" Người đàn ông có bộ dáng văn nhã mặc một bộ áo lông màu xanh đậm, mang kính mắt, giới thiệu đơn giản, "Nhân viên ngân hàng."

Người đàn ông mập mạp mặc áo phông hoạt hình gật gật đầu, "Tôi tên Mã Hồng Quang, là một nghiên cứu sinh, kiêm chức chuyên gia thực phẩm."

"Cận Mạch" Người đàn ông cao lớn nói một câu rồi đi thẳng đến sô pha.

Anh ta ăn mặc thập phần trang trọng, tây trang phẳng phiu, giày da sáng màu, biểu tình nghiêm túc, giống như tới làm việc chứ không phải tới chơi.

So với đám người ở đây, sự thành thục, ổn trọng của anh ta là một loại hấp dẫn trí mạng.

Giang Dao lập tức ân cần cho anh ta một chén trà nóng.

"Anh Cận, đi đường vất vả, anh có khát nước không? Tới đây, uống miếng nước giải khát."

Cận Mạch tiếp nhận chén trà, xoay sang một bên uống.

Ở bên cạnh, một thiếu nữ xinh đẹp mặc quần dài trắng bó sát người phác họa đôi chân hoàn mỹ đi tới. Cô khẽ nhíu mày, khuôn mặt ẩn giấu một cỗ anh khí, thuộc về khí chất mỹ nữ dễ nhìn.

Cô vẫy vẫy tay, "Tôi là Đường Hương Phụ, đang học tiến sĩ ở trường Đông Đại."

Tiến sĩ!

Mọi người đồng thời hít một ngụm khí.

"Má ơi, tiến sĩ! Không ngờ được tôi có thể gặp được một tiến sĩ." Trương Hạo lập tức đi qua, hưng phấn hỏi, "Chị gái này, chị học tiến sĩ ngành nào?"

"Khoa thần kinh học."

"Chị nghiên cứu gì?"

"Chủ yếu là nghiên cứu VR (giả thuyết hiện thực) cùng AR (tăng cường hiện thực)." Đường Hương Phụ cười cười, giải thích, "Nghe nói trò chơi này có kĩ thuật ở phương diện này. Đúng lúc tôi tháng trước rút thăm trúng thưởng ở official weibo, trúng giải thưởng phát sóng trực tiếp nên thuận tiện đến đây xem náo nhiệt."

"Nói lời vô nghĩa xong chưa? Chúng ta tới chơi trò chơi phát sóng trực tiếp chứ đâu có đi làm nghiên cứu khoa học." Giang Dao trợn trắng mắt.

Tô Chấp Vũ đẩy mắt kính, tầm mắt nhanh chóng nhìn quanh lâu đài, "Sao lại chỉ có sáu người? Không phải là chín người chơi sao?"

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, cửa gỗ lại lần nữa bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi vội vã chạy vào. Anh ta cũng không thèm nhìn những người khác, đi thẳng đến cái ghế sô pha ngồi xuống, tiện tay cầm lấy tách trà mà Giang Dao đưa cho Cận Mạch uống một hơi, lại lôi từ trong túi quần một điếu thuốc, móc bật lửa, run rẩy châm thuốc.

Mùi khói thuốc tràn ngập căn phòng.

Mọi người lộ ra vẻ mặt không đồng tình.

"Chậc, bên ngoài còn hai người, đã xong chưa vậy?" Anh ta nâng cao giọng, không kiên nhẫn mà gõ mặt bàn, "Nhanh vào đi, sớm kết thúc thì sớm được về nhà."

Mọi người lại nhìn về phía cửa.

Một đôi chân dài đập vào mắt mọi người.

"Tiết Linh Quân" Người đàn ông giới thiệu một cách ngắn gọn, ánh mắt nhìn quanh phòng một vòng, thần thái lãnh đạm và kiêu căng, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy, bên trong âm u.

"Xem ra người đã tới."

Nhóm nhiếp ảnh gia trang bị toàn bộ thiết bị sau đó đi ra ngoài, chỉ còn lại nhóm người chơi ở lại.

"Từ từ, không phải còn thiếu một người sao?"

Mã Hồng Quang mập mạp vừa dứt lời, một thiếu nữ từ ngoài cửa đi vào, mắt hạnh với khuôn mặt tròn, hồn nhiên, chiếc váy liền màu lam được cắt may khéo léo phác họa ra thân hình quyến rũ của cô.

"Thật xin lỗi, tôi đã tới chậm. Chào mọi người, tôi tên là Đường Ngôn La."

Bạn đang đọc Xuyên nhanh: Vai ác boss bệnh kiều của Mang Quả Mai Tử Tương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dhxxn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.