Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miêu Miểu về Tử Tiêu Cung

Phiên bản Dịch · 1778 chữ

Chương 67 Miêu Miểu về Tử Tiêu Cung

Hồng Quân vừa trở về Tử Tiêu Cung, trong đầu đã vang lên giọng nói của Thiên Đạo:

- Ngươi vẫn không bỏ qua đoạn tình cảm này được hay sao?

Hồng Quân trầm mặc hồi lâu, mới nói:

- Ta muốn tìm về đoạn ký ức kia.

Giọng nói của Thiên Đạo vô hỉ vô bi không hề cảm xúc:

- Một ngày không hợp đạo thì ngươi vẫn không thể tìm về ký ức.

Hồng Quân than nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại, lâm vào trầm tư.

Trên Thái Dương Tinh, Miêu Miểu lại càng tu luyện càng cảm thấy không thích hợp. Nàng thường xuyên nghĩ đến Hồng Quân, trong chốc lát nghĩ đến hắn bỏ mình mấy chục nghìn năm, trong chốc lát nghĩ đến hắn thành khẩn nhận sai, trong chốc lát lại nghĩ đến hắn không thể hợp đạo, trong chốc lát lại nghĩ đến chuyện hai người đã ly hôn.

Lòng nàng phập phồng không yên, buồn vui đan xen, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.

Cứ như vậy miễn cưỡng tu luyện hơn một ngàn năm, nàng phát hiện mình cư nhiên lâm vào bình cảnh, thực lực đã phá tan Đại La Kim Tiên đại viên mãn, nhưng tu luyện như thế nào đều không thể tăng cảnh giới lên. Mỗi lần đánh sâu vào vách ngăn cuối cùng kia, đều sẽ có cảm giác như sắp sửa tẩu hỏa nhập ma, làm nàng không thể vượt qua được.

Mà tâm ma đúng là Hồng Quân.

Miêu Miểu chậm rãi mở hai mắt, than nhẹ một tiếng nói:

- Rõ ràng chúng ta đã ly hôn, vì cái gì còn như vậy? Chung quy là ta quá chấp nhất, có lẽ là thời điểm hoàn toàn buông xuống. Cảnh giới Đại La Kim Tiên còn có thể dựa vào ký ức truyền thừa mạnh mẽ phá tan chướng ngại, Chuẩn Thánh lại là một cảnh giới hoàn toàn mới, không có truyền thừa chỉ dẫn, không giải quyết chuyện này, phỏng chừng cả đời đều không thể thăng cấp được.

Nàng đứng dậy, nhìn thoáng qua hai quả trứng ở trên bàn, thấy bọn nó vẫn phát triển tốt đẹp, liền yên tâm rời khỏi Thái Dương Tinh.

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, liền thấy hai bóng người nháy mắt vọt tới, Miêu Miểu còn tưởng rằng bị phục kích, kết quả nhanh chóng phát hiện là Nguyên Thủy cùng Thông Thiên, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác ấm áp.

Lúc trước nàng tới Thái Dương Tinh chỉ có Thái Nhất biết được, cũng chưa nói cho Tam Thanh, không nghĩ tới hai người kia sẽ tìm được nơi này, hơn nữa vẫn luôn chờ ở bên ngoài.

- Hùng Miêu, cô rốt cuộc cũng chịu đi ra rồi.

Nguyên Thủy từ trước đến nay đều mặt lạnh tâm nóng, rõ ràng đã nôn nóng không chịu được, lời nói vẫn còn lạnh lùng cao ngạo như vậy.

- Miểu Miểu, cô không sao chứ? Bế quan lâu như vậy rồi! Chúng ta thật sự rất lo lắng cho cô... Ồ! Cô ... Cô giống như còn không có đột phá đến cảnh giới Chuẩn Thánh.

Nói đến đây, giọng của Thông Thiên liền nhỏ đi xuống, Miểu Miểu gặp được bình cảnh hay sao?

- Nguyên Thủy đạo hữu, Thông Thiên Đạo hữu, cảm ơn hai người đã quan tâm.

Miêu Miểu nở nụ cười ấm áp, thành khẩn xin lỗi nói:

- Lần trước là ta không đúng, ta không nên vì thế mà lảnh tránh các ngài. Đạo Tổ là Đạo Tổ, Tam Thanh là Tam Thanh, cho dù trở thành thầy trò thì cũng có vài thứ vẫn như cũ sẽ không thay đổi. Thực xin lỗi.

Hai anh em liếc nhìn nhau, đồng thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, bọn họ chỉ lo lắng Miêu Miểu vẫn luôn không để ý tới bọn họ, coi bọn họ trở thành đồng bọn của lão sư.

- Miểu Miểu, cô nghĩ được như vậy là tốt rồi. Cho dù Đạo Tổ là lão sư của chúng ta, nhưng chúng ta sẽ chỉ đứng ở bên chính nghĩa mà thôi.

Thông Thiên tiến lên vài bước, chờ mong nói:

- Vậy cô có thể trở về Tam Thanh Cung cùng chúng ta được không?

- Ta còn có một chuyện rất trọng yếu, tạm thời không thể trở về Tam Thanh Cung. Các ngài đều ở thời điểm tu luyện mấu chốt, hãy đi về trước đi, không cần lo lắng cho ta. Đúng rồi, Bàn Đào cùng Hoàng Trung Lý ở Tam Thanh Cung chắc cũng sắp sửa thành thục rồi chứ nhỉ? Mọi người nhớ lưu lại mấy quả cho ta.

Nếu đã nghĩ thông suốt, Miêu Miểu cũng cảm thấy mình không nên khách khí với Tam Thanh.

Nàng nói như vậy, Nguyên Thủy cùng Thông Thiên ngược lại càng cao hứng.

- Cô muốn làm gì? Có cần chúng ta hỗ trợ hay không?

Nguyên Thủy nở một nụ cười ấm áp, ngữ khí cũng hòa hoãn không ít.

- Chuyện này các ngài không giúp được gì, kỳ thật đây là một chuyện rất đơn giản, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Miêu Miểu cười cười, tựa như là quan hệ của bọn họ lại về tới những ngày lúc trước:

- Ta đây liền đi trước, các ngài cũng nhanh trở về tu luyện đi, ta còn chờ các ngài trảm tam thi, sau đó truyền thụ kinh nghiệm cho ta nữa chứ.

Nguyên Thủy cùng Thông Thiên gật gật đầu, Miêu Miểu lúc này mới yên tâm rời khỏi.

Tầng trời thứ ba mươi ba vẫn nguy hiểm như cũ, Miêu Miểu ở trong gió lốc xuyên qua hồi lâu, rốt cuộc mới chạy tới Tử Tiêu Cung. Chỉ là, cửa lớn của Tử Tiêu Cung đã đóng chặt, nàng căn bản không vào được.

Miêu Miểu đập mạnh vào cửa vài cái, vừa định lên tiếng hô to, cửa cung đột nhiên phát ra một tiếng Kẽo kẹt nhỏ, lại là mở ra từ bên trong.

Hạo Thiên cùng Dao Trì đứng ở cửa, cung kính nói:

- Phu nhân, chủ nhân nhà ta cho mời.

Miêu Miểu sửng sốt một chút, ngay sau đó khóe miệng khẽ giật giật:

- Phu nhân là cái quỷ gì? Ta cùng hắn đã ly hôn! Hai vị đạo hữu, ta tên là Miêu Miểu, hai người có thể gọi ta là Miêu Miểu đạo hữu, Miêu Miểu tiên tử hoặc là Hùng Miêu đạo hữu, Hùng Miêu tiên tử. Nếu như ngại phiền toái, gọi ta là Miểu Miểu, Hùng Miêu cũng đều có thể... Tóm lại không cần gọi ta là phu nhân.

Hạo Thiên, Dao Trì:

- ...

Dao Trì nhìn nàng với ánh mắt vô cùng đáng thương, giải thích:

- Chính là chủ nhân ra lệnh chúng ta xưng hô người như vậy.

- Đầu óc của chủ nhân nhà ngươi có vấn đề, không cần để ý đến hắn.

Miêu Miểu nâng bước tiến vào Tử Tiêu Cung, kết quả đi được hai bước lại dừng chân, hỏi:

- Chủ nhân nhà ngươi ở đâu?

- Phu nhân... Đạo hữu mời đi bên này.

Hạo Thiên nhanh nhảu sửa miệng, dẫn Miêu Miểu một đường đi tới hậu viện.

Lúc này, Miêu Miểu mới có cơ hội đánh giá Tử Tiêu Cung, phát hiện so trong tưởng tượng của nàng, nơi đây càng thêm thanh tĩnh, lịch sự tao nhã, trừ đại điện phía trước phá lệ rộng lớn, phía sau đều là đình viện cổ kính. Trong viện trồng trọt không ít lan Tử La, lúc này lan đang nở rộ, trông thật là đẹp.

Bên vườn hoa, một bóng người mặc bộ đồ màu tím nhạt đang ngồi ở phía trên đệm hương bồ nhìn giống như là một bức tượng bạch ngọc. Mái tóc dài trắng như tuyết rũ tới trên mặt đất, nhìn có vẻ nhàn nhã tự tại.

Miêu Miểu bĩu môi, người này liền thích bày ra bộ dáng đạm nhiên nhã nhặn lịch sự như vậy. Hừ! Nàng trước kia đã bị hắn lừa!

- Chủ nhân, phu nhân... Miêu Miểu đạo hữu đã đạt tới.

Hạo Thiên cơ linh lựa chọn xưng hô Miêu Miểu bảo cho, trực giác nói cho hắn, thà rằng đắc tội Đạo Tổ cũng không thể đắc tội đạo lữ của Đạo Tổ!

Hồng Quân ngẩng đầu lên, nhìn hắn một lát, sau đó mới khẽ gật đầu ra hiệu, Hạo Thiên lập tức biết ý lui xuống.

- Nàng rốt cuộc đã nguyện ý tới Tử Tiêu Cung.

Hồng Quân kiềm chế cảm xúc vui sướng ở trong nội tâm, chỉ chỉ đệm hương bồ ở phía đối diện, mời Miêu Miểu nhập tòa.

Miêu Miểu cũng không khách khí, khoanh chân ngồi xuống ở phía đối diện của hắn, nói thẳng vào vấn đề:

- Ta cũng không phải là tới để tái tục tiền duyên với ngươi. Vô Song, chúng ta cẩn thận nói chuyện đi.

Nàng lại dùng xưng hô cũ, Hồng Quân có chút kinh ngạc.

Hồng Quân nghi hoặc nói:

- Nàng có tâm sự ư?

- Ta muốn hoàn toàn buông xuống.

Miêu Miểu tự giễu cười, nói:

- Kỳ thật lúc trước ta lựa chọn ly hôn với ngươi cũng là do xúc động, chính là muốn cho ngươi khó chịu, nhưng trong nội tâm còn ôm cừu hận. Trước kia, ta vẫn luôn cảm thấy tức giận vì cho rằng ngươi vứt bỏ ta, vẫn luôn coi chuyện đánh ngươi làm động lực. Nhưng ta hiện tại rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, ta nên vì chính mình mà phấn đấu, mà không phải phẫn nộ. Ta lần này tới, là muốn nói với ngươi, ngươi về sau cũng không cần lại đến tìm ta, ta cũng sẽ không lại nghĩ tìm ngươi báo thù.

Không giải quyết chuyện này, nàng liền không thể phá tan bình cảnh đạt tới cảnh giới Chuẩn Thánh, đến lúc đó cho dù có Hồng Mông Tử Khí cũng uổng công.

Nàng muốn đột phá, trở thành Thánh Nhân, muốn cuộc sống càng vui vẻ, sung sướng, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Đã không có cảm xúc tức giận đã không có cảm giác không cam lòng, Miêu Miểu thản nhiên, tâm bình khí hòa nói ra những câu này nhưng sau khi nghe được chúng ở trong mắt của Hồng Quân lại hiện lên cảm xúc ngạc nhiên.

- Ta không đồng ý.

Tác giả có lời muốn nói:

Hùng Miêu: Chúng ta hoàn toàn buông tay đi.

Hồng Quân: Không.

Bạn đang đọc Xuyên qua Hồng Hoang - Đạo lữ của ta là Hồng Quân của Phượng mặc áo vàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nxkhiem5hukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.