Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo Tổ xin lỗi

Phiên bản Dịch · 1388 chữ

Chương 79 Đạo Tổ xin lỗi

Hồng Vân được Tam Thanh đặt ở trong pháp bảo không gian mang về hướng Tử Tiêu Cung, ngoại trừ Tam Thanh cùng Miêu Miểu, Trấn Nguyên Tử cùng Thái Nhất cũng đi, đủ có thể thấy Thiên Đình coi trọng Hồng như thế nào.

Đi trong tầng trời thứ ba mươi ba mấy trăm năm, mọi người mới lục tục tới Tử Tiêu Cung. Không có cách nào, không có Đạo Tổ truyền triệu, bọn họ chỉ có thể dùng phương thức này.

Tam Thanh là những người tới đầu tiên, bọn họ chờ ở trước cửa của Tử Tiêu Cung mấy chục năm, Đạo Tổ quả nhiên không có mở cửa cho bọn họ vào. Tam Thanh cực kỳ bất đắc dĩ, đều bắt đầu hoài nghi lão sư có coi bọn họ trở thành đồ đệ hay không?

Mấy năm sau, Trấn Nguyên Tử cùng Thái Nhất cũng tới, cửa lớn như cũ không có mở ra.

Miêu Miểu là người cuối cùng một chạy tới, mọi người nhanh chóng vây quanh, Thông Thiên tố khổ:

- Miểu Miểu, cô rốt cuộc tới rồi. Chúng ta đã đợi ở chỗ này mấy chục năm, lão sư vẫn không chịu mở cửa cho chúng ta vào.

- Vậy ta đây đi thử xem?

Miêu Miểu cũng không có mười phần nắm chắc, rốt cuộc bọn họ cũng đã ly hôn nhiều năm như vậy.

Lần này vì Hồng Vân, nàng cũng quyết tâm không thèm để ý đến thể diện của mình.

Ai ngờ mới vừa đi tới cửa, hai cánh cửa lớn đã được mở ra từ bên trong, Hạo Thiên cùng Dao Trì sóng vai đi ra, mỉm cười, hành lễ với Miêu Miểu.

Hạo Thiên nói:

- Miêu Miểu đạo hữu, chủ nhân nhà ta biết được ngài có chuyện quan trọng tới chơi, cố ý sai ta chờ chỗ này.

Tam Thanh, Thái Nhất cùng Trấn Nguyên Tử:

- . . .

Đạo Tổ, ngài có cần phải phân biệt đối xử như vậy hay không vậy!

Sắc mặt của Tam Thanh cực kỳ phức tạp, bọn họ cảm nhận được ác ý nồng đậm thế giới đối với mình.

Trấn Nguyên Tử thì thở một hơi dài nhẹ nhõm, cũng may Miêu Miểu đạo hữu nguyện ý tương trợ, nếu không bọn họ tốn công đi một chuyến rồi.

- Đạo Tổ thật sự mời ta đi vào ư?

Miêu Miểu cảm thấy hơi ngoài ý muốn, chẳng lẽ là sau khi thu hồi ký ức, Đạo Tổ vẫn như cũ không có hoàn toàn buông tay? Mặc kệ nói như thế nào, có thể đi vào là tốt rồi.

- Chủ nhân nhà ta đã chờ lâu, Miêu Miểu đạo hữu mời đi bên này.

Hạo Thiên lùi về sau một bước, mời Miêu Miểu đi vào.

- Nếu như thế thì cảm ơn hai vị đạo hữu.

Miêu Miểu nhấc chân đi vào, Tam Thanh lập tức đuổi theo, không nghĩ tới bị Hạo Thiên cùng Dao Trì chắn đường.

- Chủ nhân nhà ta chỉ muốn gặp Miêu Miểu đạo hữu, những người còn lại hãy chờ ở ngoài cửa.

Hạo Thiên lời lẽ chính đáng, lại nhỏ giọng bổ sung nói với Tam Thanh:

- Ba vị sư huynh thứ lỗi, ta cũng chỉ là hành sự theo phân phó của lão sư.

Thông Thiên lập tức liền hỏng mất:

- Lão sư sao có thể làm như vậy?! Chúng ta chính là đệ tử chính thức của ông ấy, tại sao ông ấy lại có thể đối xử với chúng ta như vậy?!

Lão Tử lại bình tĩnh lấy Hồng Vân ra, nói:

- Miêu Miểu, việc này liền phiền cô.

Miêu Miểu tiếp nhận Hồng Vân, đảm bảo:

- Không cần khách khí như vậy! Các ngài cứ ở nơi này đã, ta vào xem. Yên tâm, ta nhất định sẽ tận lực để Đạo Tổ ra tay tương trợ.

Sau khi đi vào Tử Tiêu Cung, Miêu Miểu vẫn như cũ là được hai người Hạo Thiên đưa đến chỗ sân nhỏ gặp mặt lần trước. Bên cạnh bàn đá bạch ngọc, Hồng Quân đang ngồi nghiên cứu một chiếc đĩa ngọc lớn bằng bàn tay.

Thực lực của hắn đã đạt tới mức độ sâu không lường được chỉ có điều so với mấy trăm năm trước, hắn tựa hồ càng thêm lãnh đạm, ngay cả cảm xúc đều rất ít hiển lộ.

Miêu Miểu không nói hai lời đặt Hồng Vân ở trên bàn đá bạch ngọc, Hồng Quân ngẩng đầu lên nhìn mà không có lên tiếng.

Miêu Miểu có chút xấu hổ thế nhưng mà chuyện tới mức này, nàng cũng chỉ có thể không để ý mặt mũi.

Nàng đi thẳng vào vấn đề nói:

- Đạo Tổ, ta lần này tiến đến là có một chuyện muốn nhờ. Ngài hẳn là đã biết, Hồng Vân bị Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề ra tay đánh lén, không chỉ có bị cướp đi Hồng Mông Tử Khí, còn làm cho cảnh giới ngã xuống, đến nay ngủ say không tỉnh. Hồng Vân tốt xấu cũng là đệ tử ký danh của ngài, không biết ngài có nên ra tay tương trợ, đánh thức hắn hay không? Đương nhiên, nếu như Đạo Tổ nguyện ý ra tay trừng trị Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề liền càng tốt, nếu không muốn trừng trị, nói cho ta bọn họ hiện tại ở nơi nào cũng được.

Nói xong, nàng lại cảm thấy chính mình giống như là được một tấc lại muốn tiến một thước, hai má không nhịn được ửng đỏ, bọn họ vẫn là đã ly hôn rồi mà!

Hồng Quân chỉ là lạnh nhạt nhìn chăm chú vào nàng, đợi nàng nói xong mới chỉ chỉ vào ghế đá, ý bảo nàng ngồi xuống.

CHờ một lúc lâu sau, Hồng Quân mới nói:

- Tuy rằng Hồng Vân là đệ tử ký danh cuả ta, nhưng trong vận mệnh của hắn nên có kiếp nạn này, ta không thể vì thiên vị hắn mà làm trái Thiên Đạo . . . Ta càng hy vọng nàng hôm nay tới không phải vì Hồng Vân, mà là chính mình.

‘ Vì chính nàng hay sao?’

‘Nếu như vì bản thân ta, ta tuyệt đối vĩnh viễn đều không tới nơi này . . .’

Miêu Miểu thầm nói trong lòng

Chỉ có điều trước mắt, nàng có cầu với trước mắt người, nàng không thể không nói mấy lời dễ nghe.

- Đạo Tổ, sau khi ngài hợp đạo, ký ức hẳn là đã trở lại đi? Ta đã nói kỳ thật giữa chúng ta cũng không phát sinh chuyện gì, ngài căn bản là không cần để ý . . .

- Ta đương nhiên để ý.

Không nghĩ tới cư nhiên bị Hồng Quân ngắt lời, Miêu Miểu lập tức ngẩn người.

Hồng Quân tiếp tục nói:

- Chúng ta đã lạy Thiên Đạo cùng Bàn Cổ, nàng nói muốn sống cùng ta đến đầu bạc răng long, chúng ta còn đã song tu.

Miêu Miểu:

- . . .

Đại ca, ta cũng không thèm để ý đến chuyện song tu hay không, ngài để ý như vậy làm gì? Tuy rằng ta biết lúc đó ngài là xử nam, thế nhưng . . . nhưng ngươi cũng không có hại mà!

Hơn nữa ngài nói chuyện này với vẻ mặt lãnh đạm như vậy thật sự là làm người không biết tiếp lời như thế nào.

Hồng Quân còn tiếp tục nói:

- Lúc trước ta vẫn luôn không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện tại rốt cuộc rõ ràng. Đêm đó, sau khi chúng ta song tu, mị hương ở trên người của ta lập tức được giải trừ nhưng La Hầu lại cũng bởi vậy mà có thể phá tan cấm chế chạy thoát đi ra ngoài, ta không thể không đuổi theo, truy bắt hắn. Là ta quá tự phụ, cho rằng thực mau có thể một lần nữa thu phục hắn, không nghĩ tới khi thu phục hắn thì sơ sẩy bị hắn cướp đi một phần ký ức kia.

Nói xong, hắn lạnh nhạt hít một hơi, bình tĩnh nhìn Miêu Miểu:

- Miểu Miểu, là ta cô phụ nàng.

Miêu Miểu hơi hơi hé miệng, chậm rãi bình tĩnh xuống dưới, Hồng Quân đây là giải thích cùng xin lỗi nàng ư?

Bạn đang đọc Xuyên qua Hồng Hoang - Đạo lữ của ta là Hồng Quân của Phượng mặc áo vàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nxkhiem5hukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.