Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệu kế cua lại vợ cũ

Phiên bản Dịch · 1103 chữ

Chương 93 Diệu kế cua lại vợ cũ

Hồng Quân cùng La Hầu đã lâu đều không có chiến đấu, bởi vì bọn họ còn phải tránh né Bàn Cổ đuổi giết, Hồng Quân càng ngày càng trầm mặc, tâm tư cũng càng ngày càng thâm trầm, mấy chục nghìn năm, mấy trăm nghìn năm qua đi, Miêu Miểu đều không có nhìn thấy hắn tươi cười nữa.

Nguyên bản nàng cũng chỉ là coi hết thảy mọi chuyện như đang xem phim thế nhưng mà khi thấy Hồng Quân bị Bàn Cổ tìm được, một khắc kia , trái tim của Miêu Miểu không khỏi ngừng lại, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Mặc dù thực lực của Hồng Quân ở thế giới Hồng Mông đã thuộc đứng đầu, nhưng như cũ vẫn không phải là đối thủ của Bàn Cổ, càng chiến đấu lâu, vết thương ở trên người của hắn càng ngày càng nhiều, máu tươi phun ra, nhiễm hồng cả mái tóc lẫn trường bào thuần trắng.

Chỉ có hai tròng mắt đen nhánh kia vẫn như cũ thực bình tĩnh, tựa như đã sớm đoán trước đến hết thảy mọi chuyện.

Khi một rìu cuối cùng của Bàn Cổ đánh xuống, Hồng Quân nháy mắt hóa thành một luồng hạo nhiên chính khí, muốn chạy trốn khỏi một đòn đáng sợ này.

Miêu Miểu cơ hồ nhắm hai mắt, không đành lòng lại xem, mặc dù biết Hồng Quân hiện tại sống được rất tốt thế nhưng mà nàng vẫn khó có thể tiếp thu thảm cảnh giết chóc như vậy.

Nhưng trong đầu có một giọng nói cưỡng bách nàng xem hết.

Hồng Quân chung quy không có chạy thoát, Bàn Cổ Phủ suýt nữa phân luồng hạo nhiên chính khí kia thành hai, Hồng Quân lập tức một lần nữa hóa thành hình người, ngã mạnh ở trên mặt đất.

Phía sau lưng hắn máu tươi chảy ròng, một vết thương sâu có thể thấy được xương, từ vai phải kéo dài đến eo trái!

Bàn Cổ Phủ bị máu tươi tẩm ướt, vết máu chảy xuống theo lưỡi rìu, một giọt lại một giọt, triển lãm sức mạnh vô thượng của vị chủ nhân kia.

Hồng Quân không còn có sức đánh trả nữa, đối mặt với sinh tử, hắn không thể không làm ra lựa chọn.

Miêu Miểu có thể cảm giác được cảm giác không cam lòng cùng thống khổ ở trong lòng của hắn, trốn không thoát, không giao ra Hồng Mông Tử Khí thì chỉ có chết, nhưng nếu như giao ra thì thực lực sẽ rớt xuống, vĩnh viễn phải nằm dưới sự quản hạt của Bàn Cổ.

Nhưng chung quy, hắn vẫn thỏa hiệp.

Từ đầu ngón tay của Hồng Quân có một tia khí màu tím chậm rãi chui ra, đúng là Hồng Mông Tử Khí mà Bàn Cổ muốn. Bởi vì mất đi Hồng Mông Tử Khí, thực lực của Hồng Quân lập tức giảm sút rất nhiều, khuôn mặt càng thêm tái nhợt, Hồng Quân không nhịn được phát ra một tiếng kêu đau.

Bàn Cổ thu Hồng Mông Tử Khí, lại liếc mắt nhìn Hồng Quân thật lâu sau mới rời đi.

Hồng Quân không biết ở nơi đó nằm bao lâu, hoặc là kỳ thật cũng không lâu, chỉ là Miêu Miểu cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, một ngày bằng một năm thôi.

Nhìn hơn phân nửa thân mình của Hồng Quân đều bị máu tươi nhiễm hồng, nhìn hắn liền nhắm mắt lại đều không thể giãn ra mày, nhìn hắn không hề huyết sắc dung nhan . . .

Rõ ràng chỉ là một đoạn ký ức, rõ ràng biết hắn hiện tại sống rất tốt, còn thành Đạo Tổ, chúa tể Hồng Hoang. Nhưng nàng chính là rất khó chịu, không có lý do gì mà chỉ cảm thấy rất khó chịu, trên đôi mắt có sương mù hiện lên, đau lòng lại chua xót.

Nàng không thể đánh giá Bàn Cổ làm đúng hay sai, mỗi người đều có con đường của mình phải đi, không thể đứng ở góc độ của mình mà nói người khác.

Chỉ là, nàng tự cho rằng sớm đã quên đi đoạn tình cảm với Hồng Quân rồi nhưng lúc này, nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng nàng lại đột nhiên muốn đi Tử Tiêu Cung nhìn xem, hỏi xem hắn có mạnh khỏe hay không.

Hình ảnh đến nơi đây đột nhiên liền không có, Miêu Miểu cũng chậm rãi thu hồi thần thức, đắm chìm với thế giới của chính mình. Nàng dùng thời gian rất lâu mới có thể đuổi hình ảnh Hồng Quân ngã trong vũng máu đi ra khỏi đầu, sau đó bắt đầu tiêu hóa cảm ngộ lúc trước khi nhìn trận chiến giữa Hồng Quân và Bàn Cổ, nàng tin tưởng, chờ tìm hiểu xong, thực lực nhất định sẽ tăng mạnh.

Không nghĩ tới, hết thảy mọi chuyện đều bị Hồng Quân quan sát.

Từ lúc nàng bắt đầu bế quan, Hồng Quân liền mở ra quầng sáng vây xem, hơn nữa giấu diếm được Thiên Đạo lặng lẽ động tay động chân, đem chính mình đoạn ký ức kia đưa đến trong đầu của Miêu Miểu.

Hắn là cố ý.

Hắn không muốn Miêu Miểu chậm rãi quên hắn, cho nên phải tìm cách ngẫu nhiên xuất hiện ở chỗ nàng tìm cảm giác tồn tại. Hơn nữa đoạn ký ức này xác thật rất quan trọng, có thể trợ giúp nàng lĩnh ngộ đại đạo pháp tắc, như thế chính là một công đôi việc.

Còn nữa, hắn hiểu cách nàng làm người, biết nàng thiện lương nhân từ, là người ăn mềm không ăn cứng, nếu không lúc trước ở trong sơn động thấy hắn trúng độc không thể nhúc nhích, nàng sẽ không lưu lại.

Đối với người như vậy, đương nhiên là giả vờ thê thảm mới có thể đả động nàng, làm nàng sinh lòng thương hại . . . Như vậy, mới sẽ không quên hắn.

Chỉ có điều đây chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp còn phải dùng càng nhiều biện pháp, làm nàng một lần nữa thích mình.

Hồng Quân rất có kiên nhẫn, chuyện hắn đã quyết thì nhất định sẽ nghĩ cách hoàn thành; Người hắn muốn cưới cũng sẽ nghĩ cách được đến.

Chỉ là, hết thảy mọi chuyện đều cần chu đáo và cẩn thận, quyết không thể làm cho Thiên Đạo phát hiện, bằng không hậu quả khó có thể đoán trước.

Bạn đang đọc Xuyên qua Hồng Hoang - Đạo lữ của ta là Hồng Quân của Phượng mặc áo vàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nxkhiem5hukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.