Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân tướng

Tiểu thuyết gốc · 2106 chữ

Đào thị biến mất được nửa canh giờ thì Bạch Thiên Ảnh mới trở về từ Tuế Nguyệt Trường Hà. Bấy giờ Vương Long Mã Hổ, Trương Triều Triệu Hán và Hàn Thu Thủy đều đã tỉnh lại không lâu. Bốn người Vương, Mã đã được nghe Lã Vọng Thiên thuật lại câu chuyện trong nhà, bấy giờ chính đang thở dài nguầy nguậy, tiếc hận cho số phận hẩm hiu của Đào thị.

Bạch Thiên Ảnh vừa trở lại, đầu tiên là dùng ánh mắt chấn kinh nhìn về phía bốn người Dư Tự Lực, Hàn Thu Thủy, Lã Vọng Thiên và Long U một cái. Sau đó, tuy nàng ta khôi phục vẻ thản nhiên, che giấu sự ngạc nhiên trong mắt rất nhanh, song vẫn không thoát khỏi được sự quan sát của Long U.

Tiểu công chúa của long tộc lúc này há lại còn không biết sở dĩ Bạch Thiên Ảnh về muộn như vậy là do nàng ta thừa cơ du ngoạn Tuế Nguyệt Trường Hà, thấy được thứ gì đó liên quan đến bốn người bọn họ.

Điều này không khỏi khiến Long U cảm thấy tò mò.

Từ sau Phản Thiên chi chiến, Nhân Quả trường hà biến mất, Luân Hồi chi môn đóng lại, ở Huyền Hoàng giới đã không còn chuyện chuyển kiếp đầu thai, kiếp sau kiếp trước nữa. Mà hồn phách có mạnh đến mấy cũng chẳng thể nào tồn tại trên đời vạn năm, trừ phi là gia nhập Đế Mộ. Thế thì rốt cuộc, Bạch Thiên Ảnh nhìn thấy thứ gì?

Đương nhiên...

Họ Bạch cũng không lên tiếng, chỉ thuật lại những chuyện liên quan đến Đào thị.

Quả nhiên, suy đoán của Lã Vọng Thiên cơ hồ là đúng khoảng bảy tám phần mười. Đào thị bị người ta đoạt xá, đổi tính đổi nết, sau đó ra tay với Đào công, Đào bà, lấy ngũ tạng của hai người biến căn nhà này thành một chỗ khốn trận.

Hiện giờ, xem như vụ án “dân nữ bị làm nhục” cũng coi như phết một dấm chấm tròn.

Thế nhưng suốt dọc đường từ làng Hậu Phúc quay về, Lã Vọng Thiên đều đang trầm tư suy nghĩ. Chuyện này tuy đã kết án, nhưng vẫn còn rất nhiều bí ẩn vẫn chưa có lời giải. Tỉ như động cơ của kẻ đoạt xá Đào thị là gì, thân phận của y lại là thế nào, dùng phương pháp gì mới có thể tinh chuẩn khống chế được kết quả của lần khám phá bí cảnh này khiến toàn bộ phái Tiêu Dao diệt vong. Phải biết, Đào thị đến báo án trước khi thiên kiêu các nhà từ bí cảnh đi ra, thế nên cậu chàng mới không ngờ đến chuyện ả ta là kẻ giật dây tất cả.

Lã Vọng Thiên tuy EQ thấp, nhưng không phải người ngu. Cậu chàng không tin trên đời lại có kẻ rỗi hơi đến mức bỏ bao nhiêu tâm huyết thiết kế liên hoàn mê cục, sau đó lại cứ thế rút lui, không cần gì cả. Kẻ đoạt xá Đào thị chắc hẳn là còn ý đồ khác.

Long U thấy mặt cậu chàng nhăn như khỉ ăn ớt, vừa buồn cười vừa tò mò, mới hỏi:

“Chúng ta đã phá được án, vì sao Lã thiếu lâu chủ còn mặt ủ mày chau thế?”

“Không dám giấu tiểu công chúa. Có một việc tại hạ nghĩ mãi vẫn chưa hiểu.”

Lã Vọng Thiên nói xong, thuật lại suy luận ban nãy của mình cho cô nàng nghe, cũng đề ra nghi vấn liên quan đến động cơ của kẻ chủ mưu. Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Lã thiếu lâu chủ cũng nhận ra về mặt ngoại giao chính trị, kiến thức và tầm nhìn của Long U hơn xa mình. Thành thử, bây giờ gặp nan đề, cậu chàng lập tức nghĩ đến nhờ vị tiểu công chúa của Long tộc này giải tỏa khúc mắc.

Chẳng ngờ, Long U vừa nghe xong, đã cười:

“Lã thiếu lâu chủ, cái này chẳng phải rất đơn giản sao? Đến đứa trẻ lên ba cũng nhìn ra, mục tiêu của đối phương chắc hẳn là đối phó với Bích Mặc tiên sinh. Thử hỏi Huyền Hoàng giới hiện giờ có ai mà không biết tiên sinh tuy thần thông quảng đại, nhưng trong lòng vẫn luôn đặt phàm nhân lên trên. Muốn khiến ngài ấy bận rộn, di dời lực chú ý của tiên sinh đặng rảnh tay đối phó với một số người, tỉ như đệ tử của tiên sinh chẳng hạn, vậy thì chế tạo ra mê án cho tiên sinh xử lý chính là biện pháp tốt nhất.”

“Quả thật là tại hạ không nhìn ra được chuyện này. Không ngờ chúng ta thân ở thành Bạch Đế, đối phương vẫn có thể ngồi cách xa vạn dặm cùng tiên sinh đấu pháp.”

Lã Vọng Thiên nghe mà rùng mình, lắc đầu than một tiếng.

Long U cười, nói:

“Thế nhưng thiếu lâu chủ chẳng nhẽ không nhìn ra đoạn thời gian gần đây người phá án đều là chúng ta sao? Tinh lực của tiên sinh dùng vào việc gì, chắc hẳn mấy ngày tới sẽ có đáp án.”

...

Đúng như Long U nói.

Mấy ngày sau đó, Huyền Hoàng giới cơ hồ nghênh đón một cơn bão lớn chưa từng có trong vòng một vạn năm đổ lại đây. Đầu tiên, hoàng cung của hoàng thất Đại Yến bị kẻ trộm ghé thăm, quốc khố bị khoắng mất gần một nửa. Cung phụng tu vi Vụ Hải trong cung tổn thất thảm trọng, chết ba phần mười, thế mà không tài nào động nổi chéo áo của đối thủ. Cứ như tin tức rò rỉ từ trong cung ra, thì những cung phụng này đều bị một chỉ chọc thủng ngực, hồn phách lập tức bị ma diệt, chết không kịp kêu.

Kế phải nói đến tin tứ tộc phản loạn trong Lục Trúc Hải: Ngọc Cốt Ảnh Báo, Huyết Nhãn Trúc Thử, Địa Chấn Man Tượng và Bát Tí Yêu Hầu đột nhiên phát sinh mâu thuẫn. Bốn tộc trước đó còn lời thề son sắt kết minh kháng cự Lý Huyền Thiên, hiện giờ bỗng nhiên xẻ nghé tan đàn, quay sang kèn cựa lẫn nhau. Thậm chí bá chủ của Lục Trúc Hải – Thanh Tước tộc – cũng chẳng hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Chỉ biết là có một thằng cha đầu trọc, không rõ là người hay yêu, gần đây thường xuyên thoắt ẩn thoắt hiện trong Lục Trúc Hải.

Cuối cùng, là đại bản doanh của Đan Dược hội bị tộc Liệp Man từ Man Quốc xông ra đánh lén, tổn thất rất nhiều luyện dược sư. Nghe đồn Dược Thánh vì chuyện này mà nổi cơn tam bành, thề sống thề chết muốn tiêu diệt sơn man. Quốc quân Đại Tề, Đại Sở hay tin thì đứng ngồi không yên, điên cuồng phái người về phía Hoàng Liên sơn mạch, tra xem rốt cuộc tộc Liệp Man đã làm thế nào để rời khỏi Man Quốc một cách thần không biết quỷ không hay như vậy.

Đại Việt thì càng không cần nói. Ngoại trừ tộc Thiên Thù, còn có sự xuất hiện của hai kẻ đáng nhẽ đã chết từ trận đánh Quan Lâm nhiều năm trước: Binh Trung Hiệp Cao Tử Trọng và Xuyên Vân Tiễn Chu Văn Võ xuất hiện ở Lệ Chi Sơn, cơ hồ khiến toàn bộ bá quan văn võ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Phải biết trấn thủ ải Quan Lâm là phải chịu hạn chế, không được đột phá vào Vụ Hải. Thành thử cái chỗ ấy cơ hồ là nơi lưu đày của tướng soái Đại Việt, chẳng ai muốn nhận nhiệm vụ trấn thủ chốn này.

Hiện giờ Chu Văn Võ và Cao Tử Trọng không còn là quan dưới trướng tổng binh ải Quan Lâm, tu vi rất có thể đã tiến thêm một bước, đạp vào Vụ Hải, so với nhiều năm trước thì khó đối phó hơn nhiều.

Nhất là thái sư Trương Hạc thì mặt lúc trắng lúc xám, không rõ là đang nghĩ gì.

Trư Đế biết chuyện, lập tức hạ chỉ, yêu cầu các thành chủ ở hậu phương mau chóng đem quân thảo phạt Phó Kinh Hồng. Trong đó đương nhiên là có cả thành Bạch Đế. Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng hết cách, đang định đích thân cầm quân thì Chưởng Kiếm quan Hoàng Thanh Nhàn đã xuất hiện, mãnh liệt xin được cầm quân.

Thế là chẳng bao lâu, Hoàng Thanh Nhàn đã dẫn ba ngàn binh mã từ thành Bạch Đế chạy đến Lệ Chi sơn, tăng viện cho Trình Chân Kim và Vũ Văn Hiên.

Các nước chấn động, Đại Tề cũng không yên ổn.

Vương Tiểu Thạch từng xuất hiện ở Võ Bảng hội thình lình tái xuất giang hồ, tay cầm quái kiếm Vãn Lưu đến Đại Tề, giơ cao biển luận kiếm. Trong vòng mười ngày cao thủ khắp nơi mộ danh mà đến, không ai mà không bị đánh cho như chó chết. Ngay cả hai thống lĩnh Hữu Dực quân và Hậu Kiều quân đều chạy đến vớt vát mặt mũi, chẳng ngờ bại càng thê thảm hơn.

Đại Tề vì thế mà bị người đời cười nhạo là nhân tài điêu linh, không một tướng tài có thể dùng được.

Song chuyện vẫn chưa dừng ở đó.

Vương Tiểu Thạch hiện thân đến ngày thứ ba, thì hoàng lăng Đại Tề cũng bị người ta hỏi thăm một chuyến. Lần này tuy không tổn thất gì, cũng không xảy ra chuyện quật mồ cướp của, song ở ngay trước cửa chính hoàng lăng bị người ta đóng một cái trụ sắt, nhổ thế nào cũng không ra. Cho dù hoàng thất Đại Tề đã cho mời viện trưởng Thanh Hà thư viện và Đại Thiên Sư núi Long Hổ Tiết Bình Thiên đến cũng thúc thủ vô sách.

Có thể nói sát thương không mạnh, tính sỉ nhục thì cực kỳ cao.

Càng đáng chết hơn là đến cả góc áo của đối phương cũng không phát hiện, kẻ đến gầy béo cao thấp ra sao cũng chẳng có ai hay. Hải Đại Quý muốn ban lệnh truy nã cũng chẳng rõ dung mạo người ta thế nào mà vẽ, tức muốn nổ phổi.

Mặc cho Huyền Hoàng giới gió nổi mây phun...

Phủ Khai Phong thành Bạch Đế lại cực kỳ an tĩnh.

Nguyễn Đông Thanh tuy cảm thấy vụ án đoạt xá dân nữ lần này quả thực là có chút không khoa học, song vẫn thở dài, để người ta kết thúc vụ án, hậu táng cho ba người xấu số.

Đương nhiên, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cũng chẳng có thời giờ mà nghỉ ngơi rảnh rỗi. Hoàng Thanh Nhàn nhận lệnh phát binh Lệ Chi sơn, bao nhiêu lương thảo quân bị đều cần một tay hắn lo liệu, thống kê, phái người đưa lên tiền tuyến. Nếu không phải hội học sinh ký danh do Hoàng Sở Sở và Lâm Cảnh Trung dẫn đầu không ngừng tăng ca, có lẽ Nguyễn Đông Thanh đã ngất vì tiêu hao tế bào não quá độ.

Hoắc Trường Ca cũng đã trở về Sơn Trung, lãnh đạo tộc Thiên Thù chống đỡ phản kích của triều đình Đại Việt.

Cuối cùng...

Bốn người Dư Tự Lực, Hàn Thu Thủy, Lã Vọng Thiên và Long U cơ hồ ngày ngày đều chắm chúi vào cái điện thoại thông minh, chẳng biết là đang làm trò gì.

Chỉ biết, Huyền Hoàng giới bây giờ, sóng ngầm cuồn cuộn.

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn "trước đại chiến Xích Bích", "trước Cơ Xương rời Triều Ca" của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của truyenyy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!

Bạn đang đọc Xuyên qua làm nhân vật quần chúng, vô tình dạy một đám đồ đệ thành Thánh nhân sáng tác bởi CổThuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CổThuyết
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.