Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo cảnh sát giúp cháu

Phiên bản Dịch · 1441 chữ

Chị gái làm thủ tục báo mất giấy tờ và nhân viên Tiểu Ngô ở quầy rút tiền trả lời câu hỏi xong, đều ăn vạ ở nơi này nghe chuyện bát quái với giám đốc. A, không, để hiểu biết tình hình mới đúng.

Vì thế Hạ Miên đã kể lại một lượt chuyện hai người kia thông đồng bên nhau thế nào, hại chết Hạ Xuân thế nào, rồi lợi dụng cái chết của Hạ Xuân lấy tiền bồi thường và công việc sống tiêu dao tự tại thế nào, rồi ngược đãi Tiểu Phong ra sao.

Khi nói đến chuyện đứa trẻ bị ngược đãi, Hạ Miên nhẹ nhàng vén quần áo của Tiểu Phong lên, vết xanh tím ghê người chính là bằng chứng trực quan tốt nhất.

Chị gái làm thủ tục mất giấy tờ cho Hạ Miên siết chặt tay thành nắm đấm, không nhịn được mắng: “Đúng là đồ súc sinh!”

“Chẳng trách chị ấy chết sống không chịu trả cháu sổ tiết kiệm.” Hạ Miên bất đắc dĩ khẽ than một tiếng, rồi ngẩng đầu hỏi giám đốc: “Chị ta làm vậy có phải là trộm cướp hay không? Cảnh sát có thể bắt chị ta không?”

“Đương nhiên rồi” Giám đốc lập tức nói: “Bọn họ đón cháu lên đây rõ ràng là không có ý tốt, cho dù trường học muốn thu tiền thật, thì cũng không đòi lấy sổ tiết kiệm, đưa người ta người ta tránh còn không kịp ấy chứ. Đây rõ ràng là có ý đồ xấu với tiền của cháu mà, cô bé, cháu mau báo cảnh sát đi.”

Hạ Miên trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nói với giám đốc: “Chú, cháu có thể xin chú giúp một việc được không?”

Giám đốc bụng bia, mép tóc đã hói lên cao nhìn Hạ Miên, cười hỏi: “Chuyện gì?”

“Cháu báo mất giấy tờ, lần sau nếu chị ta còn cầm sổ tiết kiệm đã hết hiệu lực tới rút tiền, mọi người báo cảnh sát giúp cháu được không?”

Hạ Miên tỏ vẻ vô cùng đáng thương, nói: “Cháu sợ anh rể cháu lại nói cháu hãm hại chị ta, hôm qua không phải thế sao, anh ta tìm người quen, sau đó cảnh sát lập tức quy vào mâu thuẫn gia đình, trực tiếp thả ngời phụ nữ kia ra. Nếu bây giờ cháu báo cảnh sát, kết quả chắc chắn vẫn như vậy. Đến lúc đó cháu sợ cháu không chỉ không lấy lại được tiền, mà cuộc sống của cháu và cháu ngoại trai sau này chắc chắn sẽ càng không dễ chịu hơn...”

Chị gái nhân viên tức giận nói: “Đúng là quá đáng giận!”

Tiểu Ngô nói: “Hành vi của chị ta chính là trộm cướp, đúng không giám đốc?”

“Đúng thế.” Giám đốc nói: “Đây vốn dĩ là chuyện chúng tôi nên làm, cầm sổ tiết kiệm người khác báo mất tới rút tiền, còn không trả lời được thông tin liên quan, thì chắc chắn phải báo cảnh sát.”

“Yên tâm đi!” Tiểu Ngô lập tức cười nói: “Chị vẫn nhó rõ ràng, lần sau nếu cô ta còn dám tới, chị sẽ báo cảnh sát giúp em.”

Tới thì chắc chắn vẫn dám tới, Hoảng Hiểu Quyên căn bản không hề đề phòng Hạ Miên.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người.” Hạ Miên cảm động đến mức rơi nước mắt.

“Cô bé này, khéo miệng quá.” Chị gái làm thủ tục báo mất giấy tờ không nhịn được mỉm cười, nhìn Hạ Phong vẫn luôn ngoan ngoãn rúc vào bên chân Hạ Miên, lại sinh lòng thương tiếc: “Ai, đúng là làm bậy mà, sau này để ý kỹ cháu ngoại trai của em vào, đầu tóc cũng sửa sang lại chút, về sau nhớ học hành chăm chỉ.”

Hạ Miên ngượng ngùng sờ lên tóc mình: “Em biết trước đây em không ra gì, sau này em phải làm tấm gương tốt cho Tiểu Phong, xong việc bên này sẽ lập tức đi cắt tóc.”

Khi ra khỏi ngân hàng, trong tay Hạ Miên có thêm một tấm phiếu cắt tóc, là do giám đốc ngân hàng đưa cho cô.

Hạ Miên khẽ xoa đầu Tiểu Phong: “Ai, trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt, sao đứa nhóc như cháu lại không gặp được nhỉ?”

Tiểu Phong ôm chân cô, ngửa đầu cười nói: “Gặp được dì rồi!”

“Cũng đúng.” Hạ Miên cúi người, tay xốc nách cậu bé giơ lên cao: “Gặp được dì chính là may mắn lớn nhất của Tiểu Phong!”

Đứa bé cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo không nhiễm chút tạp chất nào, Hạ Miên không nhịn được cũng lộ ra một nụ cười xán lạn, nếu lần xuyên qua quỷ dị này là vì cứu vớt thằng bé, vậy cũng khá tốt.

“Alo? Anh Ninh đang làm gì thế? Chảng lẽ tín hiệu không tốt?”

Ninh Thiều Bạch lấy lại tinh thần: “Khá tốt, vẫn nghe được.”

“A, em còn tưởng rằng sóng di động không tốt nữa.” Giọng nam trêu trọc truyền qua chiếc điện thoại di động tinh xảo mà không mấy người thời nay từng trông thấy: “Vậy anh vừa làm gì thế? Trông thấy mỹ nhân à?”

Ninh Thiều Bạch nhướng mày, “Không, nhìn thấy một con khỉ tóc đỏ thôi.”

“A? Con khỉ? Ở bên đó còn có khỉ cơ à? Thú vị không?”

Khóe miệng Ninh Thiều Bạch cong lên: “Cũng được, khi cười khá xinh đẹp.”

Người ở đầu bên kia di động nghi hoặc: “Con khỉ còn có thể cười đẹp? A, không đúng, con khỉ lông đỏ, có khỉ lông đỏ thật sao?”

Lúc này đã gần tới mười một giờ rồi, Hạ Miên giơ Tiểu Phong lên cao, chơi đùa một lát đã đổ đầy mồ hôi. Cô nhìn chằm chằm vào tủ bán kem ven đường một lúc lâu, kem Tiểu Tuyết, kem Bông, kem ốc quế đều có cả, rất câu người...

Nhưng khi cúi đầu xuống nhìn Tiểu Phong, cơn thèm kem lập tức biến mất. Hạ Miên lấy ra hai viên kẹo Thỏ Trắng từ trong túi áo, bóc vỏ một viên đưa cho Tiểu Phong, bản thân cũng ăn một viên. Aiz, đột nhiên cảm nhận được nỗi vất vả khi phải chăm sóc trẻ con, lương tâm cô không cho phép cô đứng ăn để đứa trẻ ở bên nhìn.

“Đợi khi Tiểu Phong hoàn toàn khỏe mạnh, dì cho phép cháu mỗi ngày được ăn một cây kem.” Hạ Miên lớn tiếng tuyên bố.

Tiểu Phong từng thấy Hiên Hiên ăn kem, nghe Hạ Miên nói như vậy, mặt lộ vẻ chờ mong, nhưng mà vẫn rất ngoan ngoãn nói: “Tiểu Phong không ăn.”

Vừa rồi khi ở trong ngân hàng, cậu bé đã nghe thấy tiền của dì cậu đã bị mẹ kế ăn trộm, dì không còn tiền nữa.

“Không được.” Hạ Miên hào phóng, nói: “Đi theo dì, dì phải cho cháu ăn sung mặc sướng.” Nói tới đây, cô ngồi xổm xuống sờ bụng Tiểu Phong: “Cháu có đói không? Có phải trẻ con mỗi ngày đều ăn bốn bữa không, hay là năm bữa nhỉ?”

Đúng lúc ấy có tiếng người vang lên trên đỉnh đầu: “Tiểu Phong bị đói quá lâu dẫn đến suy dinh dưỡng, mỗi bữa không được ăn nhiều, phải chia thành nhiều bữa nhỏ.”

Giọng nói dễ nghe như vậy... Hạ Miên thở dài, đáng tiếc, chủ nhân của nó lại là kẻ mắt kém không phân biệt được tốt xấu.

Cô ngửa đầu, quả nhiên là vị bác sĩ Ninh thuộc hệ Đường Tăng kia.

“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Hạ Miên lộ ra một nụ cười giả tạo: “Anh Đường.”

Ninh Thiều Bạch nhướng mày: “Đừng khách sáo, cô Tôn.” Nói xong còn duỗi tay vuốt mái tóc đỏ dựng ngược của cô, sau đó tiêu sái rời đi.

Hạ Miên:……

Hạ Miên trợn trừng mắt, nhìn theo bóng dáng thản nhiên như không của anh, chỉ có thể tức giận dậm chân, thầm hận vốn từ ít ỏi quả mình: “A... Tức chết mất thôi!”

Nghe thấy tiếng kêu đầy giận dữ sau lưng, tâm trạng Ninh Thiều Bạch không tồi, không nhịn được còn bắt đầu huýt sáo.

“Dì, đừng tức giận.” Tiểu Phong ôm lấy đùi Hạ Miên, mặt đầy lo lắng, an ủi cô.

“Đúng vậy, không tức giận!” Hạ Miên bế Tiểu Phong lên: “Chúng ta đi ăn đồ ăn ngon nào! Cơm nước xong dì sẽ đi cắt tóc!”

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.