Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha cặn bã

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Đối với thủ đoạn vặt vãnh này của vợ chồng nhà họ Trương, Hạ Miên chỉ cười nhạt khinh thường. Có tiền trong tay có chuyện gì là không thể làm được?

Được hàng xóm làm chứng giúp, rất nhanh thợ đổi khóa đã tới thay khóa cửa chống trộm mới, nhưng thay xong cũng tiêu hết chút tiền ít ỏi cuối cùng trên người Hạ Miên.

Quả nhiên giống như suy đoán của bà cụ Lưu, ngoại trừ gạo và mì, trong nhà không còn thứ gì nữa, dây điện của tủ lạnh cũng đã bị rút ra.

Đầu tiên Hạ Miên quay về phòng ngủ lấy ra một cái bánh mì nhỏ, cho Tiểu Phong lót dạ, sau đó nhìn quanh bốn phía, đánh giá đồ trong phòng khách nhà họ Trương. Tivi màu, tủ lạnh, máy may tương đối đáng giá, về phần xe đạp, máy ghi âm gì đó cô nói với bà cụ Lưu, chỉ là lời sáo rỗng mà thôi.

Muốn bắt nạt Hạ Miên cô sao? Cái giá phải trả không nhỏ đâu.

Tiểu Phong cầm bánh mì đi theo sau cô từng bước một, bởi vì trong nhà không có mấy người kia, nên cậu bé cực kỳ an nhàn: “Dì ơi?”

Hạ Miên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Cháu có biết người cha cặn bã kia của cháu thích thứ gì nhất không?”

Tiểu Phong nghi hoặc: “Cha cặn bã?”

“Ừ, chính là cha cháu.” Hạ Miên không hề cảm thấy đã dạy hư trẻ nhỏ, ngược lại còn cảm thấy nên dạy cậu bé tự bảo vệ bản thân: “Cha cháu là người xấu, muốn hại chết cháu, sau này phải đề phòng anh ta một chút, biết chưa?”

Tiểu Phong gật đầu không chút do dự.

Cậu bé mơ hồ nhớ rõ trước đây khi còn ở nông thôn, lúc cậu bé bị anh trai nhà bác cả bắt nạt, bà nội luôn nói sau này cha sẽ làm chỗ dựa cho cậu, nhưng mà đợi đến lúc cậu được đưa đến bên cạnh cha mình, cậu mới biết hóa ra bà nội toàn lừa gạt, mẹ kế đánh cậu còn đau hơn các anh họ, đau muốn khóc còn không được khóc, nhưng mà cha chỉ đứng nhìn, ánh mắt ông ta khiến cậu cực kỳ sợ hãi, mẹ kế lại rất vui vẻ, càng đánh càng hăng.

Mỗi ngày, cậu đều cố gắng trốn đi, nhưng mà vẫn không trốn được, mãi cho đến khi dì tới ngôi nhà này...

Tiểu Phong cẩn thận giang cánh tay ra, quả nhiên dì lập tức bế cậu lên, hóa ra đây là cảm giác được người thương yêu.

Tiểu Phong ôm chặt cổ dì mình, tựa đầu vào vai Hạ Miên, không nhịn được còn khẽ cọ cọ: “Tiểu Phong nghe lời dì.” Tiểu Phong muốn vĩnh viễn đi theo dì.

Trái tim Hạ Miên mềm nhũn ra: “Ngoan.”

Cô xoa đầu đứa bé, âm thầm thở dài một hơi. Cha con cùng chung dòng máu, chỉ cần Trương Khải Minh làm được một chút trách nhiệm của người cha thôi, hoặc là quan tâm tới cậu bé một chút, Tiểu Phong sẽ không như bây giờ. Nhưng mà trước khi phát hiện ra giá trị lợi dụng của Tiểu Phong, tên cầm thú đó vẫn luôn yên lặng ngầm cho phép Hoàng Hiểu Quyên ngược đãi thằng bé.

Trước kia đối phương là nhân vật trong sách, Hạ Miên chỉ nghĩ anh ta ác độc, chưa từng truy cứu đến cùng, bây giờ cẩn thận ngẫm lại, đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, dựa theo cách nuôi dạy của Hoàng Hiểu Quyên, chỉ cần cậu bé bị sốt một trận, bị ốm một trận, chậm trễ chữa bệnh vài ngày thôi là có thể lấy mạng của cậu bé rồi.

Trực giác nói với Hạ Miên, có thể mục đích của Trương Khải Minh chính là tính mạng của đứa trẻ này.

Trước khi biết rõ nguyên nhân sự việc, Hạ Miên dạy Tiểu Phong, Trương Khải Minh là người xấu cũng không sai.

Tiểu Phong chỉ vào tivi màu nói: “Dì, cha cặn bã thích nhất cái đó.”

Hạ Miên nhìn chiếc tivi màu 21 inch kia, lập tức nở nụ cười, tất nhiên là Trương Khải Minh thích rồi, với tiền lương của anh ta và Hoàng Hiểu Quyên, thật ra muốn mua được chiếc tivi màu thế này cũng phải trầy trật, nghe nói bọn họ đã tích góp tiền rất lâu, hai tháng trước mới mang được tivi màu về nhà.

Đương nhiên, để công bằng, Hạ Miên còn chọn thêm một thứ Hoàng Hiểu Quyên thích nhất.

Bọn họ đi bảy tám ngày, thời gian vô cùng dư dả, Hạ Miên cực kỳ thích thú, có chút chờ mong biểu cảm của hai người bọn họ sau khi trở về.

Muốn cầm đồ cũng phải đợi đến ngày mai, Hạ Miên tìm khắp nhà một vòng, sau đó mới cảm nhận được thế nào là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, không bột đố gột nên hồ, bữa cơm tối nay vẫn chưa thấy manh mối thì phải làm sao bây giờ?

Cháo gạo trắng hay là bánh rán đây?

Cô đều không muốn ăn.

Cô cần tiền.

Lúc cô đang nghĩ ngợi, bất chợt nghe tiếng người lục tục tan tầm từ bên ngoài trở về, liên tục có người bực bội quát: “Hạ Miên đâu? Cô ta lăn lộn với đám đầu đường xó chợ này từ lúc nào thế? Khu tập thể chúng ta chưa bao giờ xuất hiện loại người như vậy đâu.”

“Ôi chao, mau ngậm miệng lại đừng nói nữa, căn bản là không phải Hạ Miên...” Bà cụ Lưu không ngại phiền phức, dốc lòng giải thích giúp cô.

Ánh mắt Hạ Miên sáng lên, ló đầu ra: “Chị gái, đám du côn lưu manh kia vẫn đang ở bên ngoài à? Đợi một lát, em đi đuổi bọn họ!”

Chắc chắn Trương Khải Minh đã trả tiền cho bọn họ, bọn họ không làm xong chuyện, sao có thể không biết xấu hổ nhận tiền?!

Tối nay có thể ăn một bữa ngon rồi!

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.