Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phẫu thuật

Phiên bản Dịch · 1609 chữ

Edit : Mei

Nhạc Quốc Vinh tức giận nổi nóng ngay tại chỗ: "Con của tôi muốn đi đâu thì đi. Cậu quản được à? Cậu tưởng cậu là chủ hay sao mà muốn quản ai thì quản hả.”

Ông là người cực kỳ bao che khuyết điểm đặc biệt là rất thiên vị người nhà, đồng thời ông cũng không ưa những thanh niên tri thức này. Người tới sau hay tới trước đều yếu ớt như nhau,nhưng bày trò gây chuyện thì không thua ai. Đúng là chỉ biết dùng cái mặt đẹp đẽ để đi lừa gạt con gái nhà người ta,hừ.

Lúc Nhạc Quốc Vinh nổi giận quát mắng, mọi người đều im re không ai dám hó hé gì nữa. Sống dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu.

Nhạc Di giơ ngón tay cái lên cỗ vũ cha già nhà mình…thật lợi hại.

Nhạc Quốc Vinh được con gái khen ngợi làm ông thấy rất kiêu hãnh, ngồi vào ghế lái rồi nổ máy bắt đầu xuất phát!!!

Thôn Nhạc Gia khá hẻo lánh,muốn đi lên xã thì đi máy kéo sẽ tốn tầm nửa tiếng, đi xe đạp thì mất một tiếng, còn nếu muốn đi tới huyện thành thì phải tốn khá nhiều thời gian.

Đường đi gập ghềnh khiến Từ Mông vô cùng khốn khổ. Vết thương bị va chạm đau như muốn chết đi sống lại, gió lạnh khiến đầu óc anh ta càng thêm choáng váng, càng oán hận người Nhạc Gia hơn.

Anh ta thầm thề trong lòng rằng một ngày nào đó đợi khi anh ta xoay người rồi. Sẽ khiến cho những người Nhạc Gia này sống không được yên, món nợ này nhất định phải đòi lại.

Về phần Nhạc Xuân Mai, cô ta chẳng qua chỉ là một con đàn bà khốn nạn. Cô ta cứ luôn miệng nói gia đình yêu thương, chiều chuộng cô ta nhiều như thế nào, ở nhà cô ta muốn gì thì sẽ được nấy ai cũng nghe lời cô ta nói,….haha đúng là nực cười, anh ta vậy mà ngu ngốc tin vào những gì cô ta nói là sự thật.

Liễu Diệp vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, không ngừng an ủi động viên Từ Mông. Nhạc Di nhìn thấy vậy cũng đành bất lực lắc đầu, biết rõ anh ta là cặn bã nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, não bị úng nước à ???

Liễu Diệp dường như nhận ra có người nhìn mình, quay đầu lại môi hơi mím lại, ánh mắt đầy toan tính.

Hình như cô ấy có mưu đồ khác, Nhạc Di cuối cùng cũng hiểu ra, vậy là được rồi,chỉ cần cô ấy không phải là kẻ ngốc là được, còn cô ấy thích làm gì thì làm.

Xe chạy cứ xóc lên xóc xuống,cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập đến, Nhạc Di ngáp ngắn ngáp dài một lúc rồi nhắm mắt ngủ lúc nào không hay.

Cô ngủ được một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy thì xe đã đến bệnh viện huyện, cô dụi dụi mắt, ôi trời, đã muộn như vậy rồi à ?

Nhạc Di ngồi thẳng người dậy, một luồng khí lạnh ùa vào khiến cô không khỏi rùng mình. Thời tiết mùa này buổi sáng và buổi tối đúng là khá lạnh.

Đầu của em trai đang tựa vào vai cô, cậu bé đang ngủ rất ngon. Nhạc Di lay người cậu dậy, khuôn mặt thằng bé mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ…ngơ ngác nhìn xung quanh như không biết mình đang ở đâu.

“ Đã tới huyện thành.”

Nhạc Nhiên vừa nghe vậy, hai mắt đều sáng lên, vội vàng nhìn ra bên ngoài, đây chính là huyện thành sao? Wow…Đường xi măng thật sạch sẽ, phố phường thật náo nhiệt, bệnh viện cũng lớn như vậy.

Xe vừa dừng lại, Liễu Diệp đã nóng lòng vội vàng nhảy xuống xe quay lại lấy cáng, nhưng Phương Hải Đông nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của cô, trong mắt hiện lên một tia lo lắng : "Chú Quốc Vinh, bác sĩ Lý, xin giúp đỡ một tay."

Tới đây cũng đã tới rồi, hai người bị gọi tên cũng không từ chối mà giúp đỡ cáng - đưa người vào bệnh viện.

Nhạc Quốc Vinh quay lại nhìn ra phía sau, thấy con gái mình đang nhìn ngó khắp nơi , ông có chút lo lắng: "Tiểu Di, con ôm em trai đi phía trước. Cha nhìn thấy con thì mới yên tâm được ."

Nhạc Di khẽ mỉm cười kéo theo em trai chạy lên đằng trước.

Số tiền đã được Liễu Diệp ứng ra trả trước, Từ Mông bị thương ở chân rất nghiêm trọng và đã bắt đầu có triệu chứng sốt, bác sĩ cho biết nếu trì hoãn thêm một đêm nữa sẽ bị sốc vì mất máu quá nhiều.

Mọi người đều bàng hoàng khi nghe được lời bác sĩ nói, vết thương nghiêm trọng đến như vậy ???

Bác sĩ đưa ra hai biện pháp cho người nhà lựa chọn, một là điều trị thủ công - nắn xương lại rồi bó bột thạch cao . Biện pháp thứ hai là tiến hành phẫu thuật - nhưng sẽ có những rủi ro nhất định . Nên khuyên bệnh nhân và người nhà nên cân nhắc trước khi quyết định.

Từ Mông sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiến hành phẫu thuật."

Liễu Diệp khó mà kiềm chế được cảm xúc hét lên : “ Từ Mông, rất nguy hiểm.”

Bác sĩ xưa giờ đều như thế, chỉ cần có 1% nguy hiểm thì cũng phải nói thành 100% nguy hiểm để phòng ngừa bất trắc. Từ Mông là người đã trãi qua đủ sóng to gió lớn của cuộc đời rồi, nên tất nhiên sẽ hiểu rõ đạo lí này.

Vấn đề là ,anh ta bị dị ứng với thạch cao rất trầm trọng ! Cũng không có cách nào thay thạch cao bằng thứ khác được .

“ Trong tay tôi hiện tại không có tiền, tạm thời mượn mọi người trước một ít. Sau này nhất định tôi sẽ trả lại đầy đủ, tôi lấy danh dự của bản thân ra để đảm bảo điều này ."

“ Anh đang nói vớ vẩn gì vậy? Tất nhiên là em tin tưởng anh." Liễu Diệp vừa bỏ tiền vừa bỏ công ra chăm sóc, lo liệu mọi việc rất chu toàn. Cũng tự xem chính mình giống như người nhà của Từ Mông.

Nhạc Quốc Vinh trợn trừng mắt khi thấy cô ấy chăm sóc, lo lắng như vậy cho một tên cặn bã: "Liễu Diệp là một đứa ngốc sao , lại không có mắt nhìn đàn ông như thế . Tiểu Di, con nghe cho kĩ - Từ Mông chính là một kẻ cặn bã, một chân đạp hai thuyền lừa gạt phụ nữ. Nếu sau này con gặp người giống như Từ Mông thì tránh càng xa càng tốt, nếu tên đó không biết điều dám tới làm phiền con - thì nói với cha, cha thay con xử lí .”

“ Được ạ." Nhạc Di hiểu chuyện lại cực kì thông minh. Nếu gặp kẻ có ngoại hình và gia thế có xuất sắc đến đâu đi nữa, nhưng tính cách mưu mô, gian xảo thì cũng chỉ là đồ bỏ.

Liễu Diệp khiến người ta thật sự không thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì. Biết rõ Từ Mông là người như thế nào, mà vẫn cố chấp muốn đâm đầu vào thì đúng là hết thuốc chữa.

Đây có phải là do bị sức mạnh của cuốn tiểu thuyết này thúc đẩy không ???

Trong cuốn tiểu thuyết gốc, Liễu Diệp chính là vợ của Từ Mông. Nhưng vì nữ chính Nhạc Xuân Mai đã trọng sinh thay đổi vận mệnh, làm thay đổi cuộc đời của Liễu Diệp.

Dù sống ở kiếp nào, Liễu Diệp cũng là một nhân vật có số phận rất đáng thương. Kiếp trước Từ Mông bỏ vợ con để trở về thành phố,khiến Liễu Diệp phải một thân một mình làm lụng vất vả để nuôi con. Ở kiếp Nhạc Xuân Mai trọng sinh, Liễu Diệp bị Nhạc Xuân Mai hãm hại khiến cô ấy phải gã cho một tên xã hội đen - bị tên đó đánh đập tàn nhẫn rồi chết vì bị trầm cảm .

Nhưng tình hình hiện tại là Từ Mông đang nắm chặt tay Liễu Diệp, trong ánh mắt chứa đầy tình cảm mãnh liệt nói : " Chờ anh ra ngoài.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau ,nắm chặt tay nhau nhìn như một cặp tình nhân, y tá đứng một bên vô cùng cảm động nói: "Thật tốt quá, cho dù trong quá trình phẫu thuật có xảy ra vấn đề gì thì vẫn có người ở bên ngoài chờ đợi. Cùng người mình yêu vượt qua sự sống và cái chết. Tôi nhớ một bài thơ rất cảm động về tình yêu :

Hỏi thế gian tình là gì ? Mà đôi lứa hẹn thề sống chết cùng nhau.”

Từ Mông: ...thật muốn đánh người!

Liễu Diệp: ...Chân tôi hơi run!

“Ha..ha..ha..” Nhạc Di không nhịn nổi bật cười, chị y tá ngốc nghếch này đúng là thiên tài mà … cô giả vờ lau khoé mắt rồi nói .

“ Thật là quá cảm động, tôi cảm động đến muốn rơi nước mắt rồi đây. Thanh niên tri thức Từ, anh an tâm mà đi đi …”

    Mọi người: ...

Hết chương 24.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.