Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện năm đó

Phiên bản Dịch · 1980 chữ

Edit : Mei

Lại là Vương Hải Yến - vì sao bà ta quay lại trường làm gì ? Nhưng Nhạc Di khi nghe được những lời nói này, thì trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vương Hải Thanh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua quát: "Câm miệng."

Cô giáo Vương giống như vừa mới bị ai kích thích vậy. Đến nỗi sự tức giận đã làm lu mờ đi lí trí của bà ta. Ngay cả khi bị anh họ mình mắng chửi cũng không thể ngăn được lòng thù hận của Cô giáo Vương: "Anh họ, em xin hãy tỉnh táo lại đi. Cô ta không xứng - mà con gái của cô ta lại càng là đứa không biết điều. Hai mẹ con này đều là kẻ ti tiện, vô liêm sỉ.

" Pa." Bị tát thẳng một cái vào mặt. Đây giống như một hồi chuông cảnh tỉnh nhắc nhở bà ta. Cuối cùng đúng là cô giáo Vương đã thanh tĩnh hơn được một chút. Nhưng sau đó lửa giận trong lòng bà ta ngày càng nhiều hơn : " Quả nhiên, người phụ nữ đó vẫn luôn nắm giữ vị trí quan trọng trong tim anh - mà suốt cả đời này anh cũng không bao giờ quên được. Nhưng hiện tại anh cũng đã cưới vợ và có con rồi, anh họ anh không thể nào thay đổi được sự thật này."

Khuôn mặt Nhạc Di không một chút biểu tình nào khi biết được việc này. Trong lòng cô thật ra lại đang có rất nhiều suy nghĩ, đâu đúng là câu chuyện tình yêu - hận thù rất sâu sắc, nhưng mà khi biết nó có liên quan đến chính gia đình mình thì. Đúng là cạn lời...

Nhưng mà Vương Hoa đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc - tinh thần hắn hoàn toàn suy sụp : "Cha ơi, những lời dì Hải Yến nói có phải là thật không ? Cha như vậy không sợ mẹ sẽ thất vọng sao."

Vẻ mặt Vương Hải Thanh vẫn lạnh nhạt như cũ không hề thay đổi . Thấy cha không nói gì, Vương Hoa bỗng nhiên trừng mắt nhìn Nhạc Di một cách đầy dữ tợn, khuôn mặt hắn đỏ bừng - rồi nhìn cô hét lớn: "Ta rất ghét ngươi, ta vô cùng căm thù ngươi."

Nhạc Di trợn mắt một cách đầy bất lực : " Ngươi có bệnh à ?"

Cô không làm gì hết lại bị người khác đòi đánh đòi giết. Đầu óc của mấy người nhà họ Vương này đúng là có vấn đề,không một ai được bình thường.

Nói vừa dứt câu thì cô cũng quay người bỏ đi. Từ cha cho tới con người nào cũng đều có bệnh thần kinh. Thôi tránh xa kẻo bị lây bệnh thì khổ.

Thời buổi này bệnh nhân tâm thần đúng là có nhiều thật.

Vương Hoa thì nổi giận, lao tới cản : " Ngươi không được đi, đứng lại đó, ta còn chưa nói xong..."

Hắn chặn đường Nhạc Di không cho cô đi. Hai mắt thì đỏ ngầu nhìn rất dọa người. Thấy sự tình không ổn rồi nên Nhạc Di đành hét lên kêu cứu: "Có người giở trò lưu manh...cứu với..."

Trình Tuệ và các học sinh nữ xúm lại đẩy Vương Hoa ra chỗ khác. Ai cũng mồm năm miệng mười quát mắng, các cô gái nhỏ này miệng lưỡi đều không phải dạng vừa đâu. Mắng người ta đến máu chó đầy đầu.

Từ trước đến nay Vương Hoa lúc nào cũng cảm thấy mình luôn cao hơn người khác một bậc. Bây giờ lại bị mấy nữ sinh mắng là kẻ lưu manh, nên hắn thấy vô cùng nhục nhã - mất mặt. Muốn ra tay đánh người lại không dám, chỉ biết đổ hết bất bình lên đầu Nhạc Di.

Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Nhạc Di !!!

Hắn cố tình tìm cơ hội gọi Vương Hải Yến đến một góc hẻo lánh. Quan sát xung quanh, khi nhìn thấy không có người nào thì mới lên tiếng.

" Dì Hải Yến, dì có thể tìm cách đuổi con nhỏ phiền phức đó ra khỏi trường được không? Làm cho nó không thể đến trường đi học nữa."

Hắn ta muốn tìm cơ hội để có thể trút giận, mà còn muốn bóp chết đối thủ của mình không được phép sống yên ổn.

" Việc này..." Vương Hải Yến lâm vào tình thế rất khó xử. Không phải là bà ta muốn từ chối...mà là bà ta không có cách nào làm được.

Nhạc Di rất nổi tiếng ở trong trường học, đã vậy còn được hiệu trưởng che chở.

Vương Hoa hơi nheo mắt lại, "Nếu làm xong việc này, thì cháu sẽ nói mẹ một tiếng. Để em họ có thể vào trường tiểu học công xã để học tập. Ngày thường thì sống ở nhà của cháu là được."

Đây là lợi ích rất lớn để trao đổi.

Vương Hải Yến kinh hãi nhìn người cháu trai họ hàng xa này của mình. Không hổ là con trai của Vương Hải Thanh, đúng là tính cách giống hệt nhau. Thủ đoạn hại người cũng không khác gì cha nó.

Năm đó, Vương Hải Thanh bị Ngô Tiểu Thanh lừa cho một vố. Vừa xoay người ông ta liền lập tức xin cưới con gái của lãnh đạo công xã. Nhờ mối quan hệ bên nhà vợ mà được điều đến làm việc ở công xã, trở thành Phượng Hoàng bay lên cành cao.

Mấy năm nay, nhờ vào sự giúp đỡ của cha vợ. Ông ta đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong công xã. Một đường thăng tiến hết sức thuận lợi, giờ ông ta đã là lãnh đạo cấp cao ở sở giáo dục. Trở thành người chiến thắng trong cuộc sống.

Một người đắc đạo... thì gà chó thăng thiên. Nên Vương gia cũng được trợ giúp rất nhiều bởi Vương Hải Thanh.

Vương Hải Yến càng suy nghĩ thì càng kích động không kìm lòng được: "Được rồi, cứ quyết định vậy đi ."

Bà ta cũng muốn con trai mình trở thành Vương Hải Thanh thứ hai. Được người khác ngưỡng mộ, làm rạng danh tổ tiên dòng họ. Phải giỏi hơn con cái của Ngô Tiểu Thanh gấp trăm lần.

Tối hôm đó, Nhạc Di về nhà liền kể lại chuyện cho cha mẹ nghe. Sắc mặt Nhạc Quốc Vinh lập tức thay đổi, ông vội vàng giữ vai con gái rồi nói: "Tiểu Di, con phải tránh xa người đàn ông đó ra. Ngàn lần vạn lần không được tiếp xúc với ông ta. Nhớ kĩ chưa."

" Con hiểu rồi." Nhạc Di ngoan ngoãn gật đầu, cũng không hỏi là vì sao.

Hai bàn tay Ngô Tiểu Thanh nắm chặt lại, khuôn mặt hiền lành mọi ngày giờ lại vô cùng nghiêm nghị. Giọng nói đầy cứng rắn dặn dò con gái : "Tiểu Di, ở trường phải coi chừng em trai con. Tiểu Nhiên còn nhỏ lại không được thông minh, rất dễ bị người khác lừa gạt..."

Nhạc Nhiên nghe mẹ vậy, lập tức trừng mắt phản bác lại : "Mẹ, con không có ngốc!!!"

Ngô Tiểu Thanh dịu dàng trấn an con trai: "Được rồi, con không có ngốc, nhưng con vẫn phải nghe lời chị biết không."

" Vâng ạ, con thích nhất là nghe lời chị gái." Nhạc Nhiên vui vẻ đồng ý.

Trời đã khuya rồi, mà Ngô Tiểu Thanh vẫn trằn trọc không thể ngủ được. Những kí ức ngày xưa cứ liên tục xuất hiện mãi trong đầu bà.

Bỗng một đôi bàn tay to lớn từ phía sau duỗi lại đây. Nhẹ nhàng ôm bà vào lòng: " Em ngủ đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, cững đừng lo lắng quá..."

Vòng tay của người đàn ông vừa quen thuộc vừa ấm áp. Ngô Tiểu Thanh vô thức dựa vào lồng ngực của ông. May mắn thay, vẫn còn có anh ấy bên cạnh mình.

Những năm qua, Nhạc Quốc Vinh vẫn luôn một lòng một dạ ở bên lo lắng chăm sóc bà.

" Em không lo lắng gì cho mình, nhưng em lại rất lo lắng cho hai đứa nhỏ nhà mình. Bọn nó còn nhỏ chuyện gì cũng đều không hiểu, không biết được thế gian này hiểm ác nhường nào. Lòng người khó đoán ra làm sao."

Trẻ em thiếu hiểu biết là đối tượng dễ dàng bị tổn thương nhất.

Nhạc Quốc Vinh chỉ biết thở dài trong lòng. Đây cũng là điều khiến ông lo lắng nhất, người lớn muốn sống như thế nào thì sống. Nhưng bọn trẻ phải được sống yên ổn.

" Nhưng cũng không thể nào vì lo bọn nhỏ bị người khác làm hại. Mà nhốt ở nhà cả đời được." Ông lên tiếng.

Ngô Tiểu Thanh cười khổ một tiếng : " Em thật lòng muốn gia đình trốn khỏi cái nơi này."

Bà ẩn mình ở đây, có thể trốn cả đời tại một địa phương nho nhỏ này. Nhưng bà vẫn còn hai đứa con nhỏ, bà luôn hi vọng bọn nhỏ sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp - tương lai tươi sáng hơn.

Nhạc Quốc Vinh vuốt tóc vợ rồi nói với giọng điệu dịu dàng, để an ủi bà : "Tiểu Di là đứa nhỏ rất thông minh , hôm nay con bé biểu hiện đặc biệt xuất sắc. Anh vô cùng tự hào về con gái mình."

" Con bé giống như em." Mỗi khi Ngô Tiểu Thanh nhìn thấy con gái mình, bà sẽ không nhịn được mà nhớ đến chính mình khi còn nhỏ.

Từ cuộc sống đến vật chất khác nhau quá lớn, bà kiềm lòng không nỗi mà luôn muốn yêu thương con bé nhiều hơn, cũng đối tốt với con hơn một chút."

Nếu đã không thể cho con được cuộc sống đầy đủ mọi thứ như người ta. Thì phải dành nhiều tình yêu hơn cho các con.

" Ừ, ai có thể nói không phải chứ", Nhạc Quốc Vinh nhỏ giọng thì thầm nịnh vợ : "Mọi người đều ghen tị với anh. Có thể cưới được một người vợ xinh - đẹp lại còn thông minh. Sinh ra một cô con gái học hành giỏi giang, đã thế còn có thêm một cậu con trai vô cùng đáng yêu. Ông trời đúng là đối xử với anh quá tốt."

" Anh đúng là biết cách dỗ người mà ." Giọng Ngô Tiểu Thanh chứa đầy ý cười.

" Anh chỉ dỗ một mình vợ thôi." Nhạc Quốc Cường nói tiếp.

Kỳ thật Nhạc Di nảy giờ vẫn chưa có ngủ. Cô nằm bên cạnh nghe được hết lời của cha mẹ. Nhưng vẫn nằm yên không nhúc nhích , chỉ là khóe miệng hiện lên một nụ cười.

Dù khó khăn hay bệnh tật, đều không bao giờ rời bỏ nhau. Vẫn nắm chặt tay nhau cùng đi tiếp quãng đời còn lại. Quả là một tình yêu hiếm có khó tìm.

Từ khi Nhạc Di đoạt giải sau cuộc thi, cô càng nổi tiếng hơn ở trong trường học. Các bạn cùng lớp coi cô như bảo vật quốc gia, học sinh các lớp khác thì thỉnh thoảng lại chạy đến bên này để nói chuyện, sẵn tiện nhìn cô vài lần.

Cô vẫn luôn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người. Không quá nhiệt tình,nhưng cũng không quá lạnh lùng. Ngược lại, càng khiến cho mọi người thấy rằng cô không vì ỷ mình giỏi mà khinh thường người khác. Là một học sinh ngoan và rất đáng tin cậy.

Hết chương 37.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.