Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có vấn đề

Phiên bản Dịch · 2358 chữ

Edit : Mei

Bà Nhạc vuốt ngực hít thở không thông, muốn ngất đến nơi : "Nhạc Di, ngươi điên rồi có phải không ?"

Nhạc Di nghiêng đầu qua một bên, rồi lộ ra nụ cười hết sức ngây thơ vô tội, nhưng trong mắt những người khác lại giống như thấy ma quỷ đang nhìn mình : "Lúc bình thường không tức giận thì cháu đúng là người , nhưng lúc tức giận lên rồi thì cháu không còn là nữa,...hì."

Bà Nhạc :.......

Trước ánh mắt nhìn chằm chú của mọi người ,Nhạc Di từ từ vung cây gậy lên một lần nữa, khóe miệng hơi nhếch lên nở một nụ cười khiến người ta rùng mình : " Cháu đói bụng !"

Con bé này là ma quỷ à? Người nhà Nhạc Gia trợn mắt há hốc mồm, đây là lần đầu bọn họ phải nhìn cô bằng ánh mắt khác.

Trong trí nhớ của người nhà họ Nhạc - cô bé Nhạc Di này là đứa nhỏ trầm lặng, ít khi mở miệng nói chuyện, tính tình rất nhút nhát. Nhưng không ngờ tới một khi nổi điên lên thì kinh khủng như vậy.

Chẳng trách người ta hay nói đừng khiến một người hiền lành phải nổi giận vì khi đó sẽ rất đáng sợ, đúng là không thể đụng vào...

Bà Nhạc mềm lòng ngay lập tức, dưới phong trào luyện sắt thép toàn quốc, tất cả sản phẩm sắt thép trong thôn đều bị mang đi luyện chế. Vì chuyện này nên cũng gây ra tình trạng khan hiếm sản phẩm sắt, thép cái nồi sắt này cũng phải nhờ sự giúp đỡ của rất nhiều người mới mua được.

" Đừng đập,...đừng đập nữa...ta lấy thức ăn cho ngươi."

Đúng là tạo nghiệp mà, Tam Phòng không có một người nào biết điều hết, suốt ngày chỉ biết gây hoạ là giỏi.

Bà Nhạc ôm cái nồi sắt bị đập thủng rồi cố gắng sửa lại, xem ra vẫn còn dùng được tiếp đúng là đồ tốt.

Dưới ánh nhìn khác nhau của mọi người, Nhạc Di cầm một bát lớn cơm gạo lứt ăn kèm với củ cải muối và bánh bột ngô. Cả quá trình ăn ai cũng im lặng không nói một lời, bầu không khí rất kỳ quái.

Dù sao cả nhà cũng đều được ăn uống no bụng rồi, cô lăn về phòng đi ngủ, Nhạc Nhiên cũng lẽo đẽo đi theo chị gái mình như một cái đuôi nhỏ, nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

" Chị , lúc nảy chị đập nồi nhìn rất oách, chị quá đỉnh . Em rất thích, lần sau chị lại đập tiếp nhé."

Nhạc Di: .... Lạy trời em trai tôi, em đừng bạo lực giống chị chứ.

Cô chưa kịp nói gì thì Ngô Tiểu Thanh đã ôm lấy cô rồi dỗ dành : "Con gái tội nghiệp của mẹ, đây là bị người ta hùa vào bắt nạt đến nỗi phải đứng lên phản kháng lại, khiến mẹ đau lòng chết đi được."

Bà bất lực bật khóc, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ, con gái của bà mới chỉ mười tuổi nó là một đứa trẻ ngoan, người khác mới là kẻ xấu chắc chắn không phải con gái bà. -_-

Nhạc Quốc Vinh xoa đầu con gái bé bỏng nhà mình, nhưng thật ra ông rất hài lòng với việc làm của con bé lúc nảy, chịu gì có thể chịu nhưng tuyệt đối không thể chịu thiệt thòi.

" Tiểu Di con làm tốt lắm, lần sau còn có người dám không cho nhà ta ăn cơm, cha sẽ đập hết nồi luôn.Nhà mình không được ăn thì những người khác cũng đừng hòng có thể ăn...."

Tại sao ông không nghĩ đến việc đập vỡ cái nồi sắt nhỉ, con gái ông đúng thật là thông minh!

" Đúng...đúng , Tiểu Nhiên con cứ học theo chị gái đi, không cần sợ muốn làm gì thì làm."

Khoé miệng Nhạc Di giật giật cạn lời nhìn cha già nhà mình, ai đời lại dạy con trai mình học tập chị gái đập đồ hả trời.

Nhưng tại sao,...trong lòng cô lại thấy vô cùng ấm áp ? Đúng là không hiểu nổi.

Nhạc Di đưa tay cầm cuốn sách giáo khoa tiểu học lên rồi quay qua nói: "Mẹ ơi, mẹ dạy con học bài đi."

Chỉ có học tập thì mới có cơ hội thoát khỏi được cái gia đình cực phẩm này, chỉ vài năm nữa là có thể khôi phục kì thi đại học, khi đó trời đất rộng bao la cả nhà bốn người bọn họ có thể đi xa đến đâu cũng được

Dù sao thì Nhạc Di cũng không muốn dính dán gì tới nữ chính hết, chưa nói tới cô ta còn có vận may hỗ trợ bên người . Cô lại càng không có đam mê với việc trở thành pháo hôi lót đường cho cô ta đâu, nên ai muốn làm thì cứ làm còn cô thì xin miễn.

" Được." Ngô Tiểu Thanh dạy cả hai đứa con đọc chữ, bà rất giật mình khi phát hiện ra Nhạc Di vô cùng thông minh, có thể hiểu được rất nhanh, kiến ​​thức chỉ cần dạy một lần là con bé sẽ nhớ ngay, trí nhớ siêu phàm, năng lực tư duy rất mạnh, có thể từ một mà suy ra ba ngay lập tức.

Mới học được vài ngày, Nhạc Di đã thành thạo trong việc học ghép vần, còn toán học cộng, trừ, nhân chia đều biết hết , còn có thể tự viết được một số bài thơ.

Con bé cứ như cái động không đáy vậy điên cuồng tiếp thu kiến ​​thức đã được học vào đầu với tốc độ siêu nhanh, nhanh đến nỗi Ngô Tiểu Thanh cạn lời. So sánh với chị thì Nhạc Nhiên có vẻ chậm hơn nhiều lắm, thậm chí thằng bé vẫn chưa học được ghép vần.

Nhưng mà , đây mới là tốc độ của người bình thường nha.

" Ôi Tiểu Di của cha thật là thông minh quá đi . Cha cảm thấy trường tiểu học trong thôn không còn phù hợp với trình độ của con nữa."

Hồi Ngô Tiểu Hoa đi học , cũng học thuộc lòng bảng cửu chương, nhưng bà cũng phải mất nửa tháng mới thuộc được, thế mà Nhạc Di chỉ cần dùng có nửa ngày mà đã đọc vèo vèo không sai một chỗ nào.

Vậy trí nhớ của con bé phải đỉnh cỡ nào nữa đây.

Nhạc Quốc Vinh muốn cho con gái đến trường tiểu học ở xã học, chất lượng giáo dục chắc chắn sẽ tốt hơn, nhưng điều kiện không cho phép, vì trường vừa xa nhà mà đi học cũng không tiện nữa.

" Em cũng nghĩ giống anh. Nếu trường tiểu học xã mà biết Tiểu Di thông minh như vậy, chắc chắn sẽ giành con bé về trường để đào tạo."

Nhạc Di cạn lời che mặt cười khúc khích nhìn hai người : "Cha mẹ, con thấy hai người suy nghĩ xa quá rồi . Điều đầu tiên chúng ta cần làm không phải nghĩ cách thuyết phục bà nội sao?"

Ở thôn Nhạc Gia không có trường tiểu học, còn muốn đến trường thôn Hồng Tinh bên cạnh thì phải đi bộ mấy cây số. Mấy đứa cháu Nhạc Gia đều học tiểu học ở đó. Hiện tại Nhị phòng có Nhạc Tiểu Bình đang theo học ở đó, mấy đứa cháu lớn thì đã lên xã học cấp 2 rồi.

" Sợ cái gì? Một là chấp nhận phân gia ra ở riêng , còn hai là phải đồng ý cho con đi học." Nhạc Quốc Vinh mạnh miệng vậy thôi, nhưng trong lòng lại cảm thấy áy náy. Ông cũng biết việc đến xin mẹ lấy tiền còn khó hơn việc đi lên trời nữa là .

"Cũng không biết việc nên bác sĩ Lý có ổn không nữa ?.Hazzzi"

Thảo dược cần được phơi khô rồi mới đến bào chế, không phải chuyện một hai ngày là xong được.

Người Nhạc Gia cố tình cô lập Nhạc Di, cứ xem như cô không tồn tại trong nhà vậy, nhưng mà Nhạc Di lại không thèm quan tâm, cô muốn ăn thì cứ ăn, muốn uống thì cứ uống, làm việc thì làm việc, học bài thì vẫn cứ học, bà Nhạc tức giận đến mức thầm mắng đúng là con nhỏ ngu ngốc.

Một vụ mùa bận rộn cũng đã qua, trường học lại bắt đầu dạy học bình thường , ba đứa con của Đại phòng đều đã quay lại trường cấp hai trên xã để học, ngôi nhà bỗng chốc trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Điều kì lạ là Nhạc Xuân Mai thường xuyên ở nhà rồi nói là mình đã học hết những gì cần học rồi , bây giờ là giai đoạn ôn tập trọng điểm trước kì, nên ở nhà tự đọc kỹ sách còn có vấn đề nào xem không hiểu thì để khi nào đến trường thì lại hỏi thầy sau. Người ở Nhạc Gia vốn đâu biết gì về phương diện học hành, nên Nhạc Xuân Mai nói cái gì thì tin cái đó. dù sao cô ta cũng là người có trình độ học vấn cao nhất ở Nhạc Gia. Miệng thì nói là đang ở nhà ôn tập nhưng cứ thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài , rồi biến đi đâu mất không dấu vết, Nhạc Di thấy rất kì lạ, rốt cuộc cô ta đang muốn làm chuyện gì đây?

Cô thì phải vất vả tìm cách được đi học ,Nhạc Xuân Mai thì được bà Nhạc chu cấp cho cô ta đến trường, nhưng cô ta không hề biết quý trọng điều đó, khiến Nhạc Di tức giận vô cùng.

Hơn nữa, Vì trên người Nhạc Xuân Mai mang hào quang của nữ chính, còn có vận may hỗ trợ nên tất cả mọi người đều yêu thương cô ta, thành tích tốt hay không đâu có quan trọng, nghĩ đến chuyện này Nhạc Di càng thêm buồn bực , phải làm sao đây?

Cô vừa quay lại thì thấy con gái Nhị phòng Nhạc Tiểu Đào đang múc nước lạnh để uống, cô ấy đói bụng sao? Đang dựa vào uống nước để giảm cơn đói à?

Trong lòng cô hiện lên một cảm giác khó chịu không tả được, Nhạc Di quay về phòng lấy một nắm hạt dẻ đưa cho cô ấy : " Cho chị."

Hai mắt Nhạc Tiểu Đào sáng lên, nó nhét hết hạt dẻ vào miệng chưa kịp bóc sạch vỏ, ăn ngấu nghiến.

Cô ấy chính là một đứa nhỏ bà nội không quan tâm, cha mẹ cũng không hề yêu thương. Nhạc Tiểu Đào cứ như một người vô hình trong gia đình này vậy, mới chỉ mười một tuổi nhưng có thể làm việc bằng một nửa sức của đàn ông trưởng thành ,ngày nào cũng kiếm đủ 5 điểm công.

Không chỉ vậy, mỗi lần đến lượt Nhị phòng làm việc nhà, phần lớn công việc đều đổ lên đầu Nhạc Tiểu Đào.

Nhưng cho dù làm nhiều việc nặng nhọc cỡ đó, đến giờ ăn bà Nhạc cũng chỉ chia cho cô ấy nửa bát cơm.

Trong Nhạc Gia có phân chia thứ hạng yêu thích của Bà Nhạc - Nhạc Xuân Mai luôn ở vị trí đầu tiên, được hưởng nhiều thứ tốt nhất trong nhà, con trai và cháu trai xếp vị trí thứ hai được chia cho đủ để ăn, còn con dâu và cháu gái ở thứ hạng cuối chỉ xứng đáng ăn những thứ dư thừa thôi đừng mong đòi hỏi.

Nếu so sánh với nhau , Nhạc Di vẫn được xem là hạnh phúc hơn rất nhiều, cô có cha mẹ yêu thương cô, họ sẽ làm ầm lên , tranh cãi vì sự bất công của bà Nhạc, còn vợ chồng bác hai lương thiện đến mức rắm còn không dám thả chứ đừng nói đến việc khác.

Nhạc Tiểu Đào ăn xong còn lại ba hạt dẻ, bỗng nhiên dừng lại không ăn nữa, do dự nói: "Còn... nữa không?"

Nhạc Di khẽ lắc đầu, cô không muốn gây thêm rắc rối: " Em hết rồi , cái này là của người khác cho em."

Nhạc Tiểu Đào hơi thất vọng mím môi, nhìn ba hạt dẻ còn lại trong tay rồi cẩn thận cất đi.

Nhạc Di với người chị họ này quan hệ cũng ở mức trung bình, không thân thiết lắm, nguyên nhân chủ yếu là do Nhạc Tiểu Đào không thích nói chuyện, nói mười câu với cô ấy thì cũng chỉ trả lời một lần, nên cũng không nói được gì với nhau.

" Sao chị không ăn nữa? Nó không ngon sao?"

Nhạc Tiểu Đào nhìn hạt dẻ một cách thèm thuồng, cố nhịn không được ăn hết : "Để lại cho cha mẹ và Tiểu Băng."

Nhạc Di im lặng thật sự không biết nên nói gì: "À mà chị, lần trước... cả nhà ăn cơm gạo lứt thật à?"

Đại phòng có thể nói dối vì Nhạc Xuân Mai cũng không có vấn đề gì? nhưng Nhị phòng là người thành thật nên sẽ không nói dối, nếu vậy chuyện này đúng là có vấn đề .

" Ừm, do chị họ bưng ra "

Nhạc Di biết cô ấy là đứa trẻ lương thiện , sẽ không bao giờ nói dối nên càng cảm thấy chắc chắn có vấn đề, rốt cuộc là chuyện gì đây ?

Chẳng lẽ Nhạc Xuân Mai ăn hết cơm với bà Nhạc rồi bắt Tam Phòng phải gánh tội thay cô ta ?

Chuyện này phi Logic quá có điểm nào đó sai sai ở đây và bà Nhạc cũng không cần thiết phải làm việc không có lợi cho mình như vậy.

Hết tập 9 .

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.