Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khóc nhè

Phiên bản Dịch · 1145 chữ

Hôm nay ở đoàn phim, Khương Khương cũng có hỏi các ca ca tỷ tỷ về Weibo. Bọn họ đều nói với diễn viên mà nói, Weibo vẫn là ứng dụng giúp tương tác với mạng xã hội tương đối quan trọng, .

Hơn nữa Vân Yên tỷ tỷ hỏi Khương Khương có Weibo hay không, nếu có thì để bọn họ biết mà theo dõi nàng.

Cho nên Khương Khương hiện đang rất vui khi nghe được Mama giúp đăng ký tài khoản

Dương Ngọc Hoa đăng ký tài khoản, bà nghĩ chút liền đem bức ảnh Khương Khương lên hot search hôm qua phóng to lên một chút làm avatar, sau đó chuyển phát bài weibo tuyên truyền chính thức của đoàn phim《 Âm trạch 》.

Khương Khương đang nghiêng đầu nhìn Mama thao tác, nàng hai mắt sáng lên nói, “Mama! Con muốn theo dõi Trần Du ca ca, Vân Yên tỷ tỷ, Phó Chước ca ca, Duyệt Duyệt tỷ tỷ, Ngân Hà ca ca, Đường Tinh tỷ tỷ……”.

Khương Khương từ từ đếm ngón tay, bắt đầu nghiêm túc mà điểm danh từng người trong đoàn làm phim.

Tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu tính cách lại tốt, ở đoàn phim rất được mọi người yêu thích, cho nên dù không phải là vai chính trong đoàn nhưng nhóm các nhân viên công tác ai cũng đều cưng chiều con bé.

Mà Khương Khương là một tiểu cương thi, cô bé có thể cảm nhận thiện ý của người khác đối với mình cho nên tiểu gia hỏa muốn đối tốt với mọi người, muốn theo dõi tất cả các nhân viên công tác trong đoàn phim.

“Được được, mẹ sẽ follow hết”, Dương Ngọc Hoa dở khóc dở cười gật đầu, sau đó nghe theo lời Khương Khương mà đem tất cả mọi người trong đoàn phim theo dõi hết.

Vội làm xong, Khương Khương tươi cười ngọt ngào ôm lấy cổ Dương Ngọc Hoa, hôn lên má trái bà một cái, ,mừng rỡ hào hứng nói, “Cảm ơn Mama!”.

“Không có chi”, Dương Ngọc Hoa bị tiểu gia hỏa có vị sữa bò này làm cho ngọt ngấy rồi, cũng ôm nàng hôn lại một cái.

Hai mẹ con chơi đùa một hồi, Dương Ngọc Hoa nhớ đến hôm nay đi công ty Y Nhuận ký hợp đồng, bà mở miệng nói, “Khương Khương, buổi chụp ảnh thời trang trẻ em đã ký hợp đồng rồi, chờ đến sau khi con kết thúc quay phim thì chúng ta sẽ đi chụp ảnh”.

Khuôn mặt bụ bẫm trẻ con sáng bừng lên mong đợi, con bé hô to một tiếng mà vui vẻ nói , “Ma ma! Con sẽ chụp ảnh thật tốt!”.

Dương Ngọc Hoa rũ mắt nhìn sự vui vẻ của con bé, duỗi tay vén tóc mái ra phía sau tai, thấp giọng: “Khương Khương, kỳ thật ta không muốn cho con có quá nhiều công việc, con vẫn còn nhỏ lắm, ta không muốn con quá vất vả”.

Khương Khương nghe xong lời Mama nói, cô bé đưa tay nắm lấy tay bà rồi nhỏ nhẹ trả lời, “Mama, Khương Khương thích đóng phim, thích làm người mẫu trẻ em nữa. Bởi vì thích cho nên con sẽ không thấy vất vả”.

Khương Khương hơi ngưỡng đầu nhỏ nhìn bà, môi mỉm cười vừa xinh lại vừa đáng yêu “Vậy nên Mama không cần lo lắng nha ~”

Dương Ngọc Hoa khẽ ừ một tiếng, nhưng ngay sau đó bà nghiêm túc nhẹ nhàng dặn dò, “Khương Khương, nếu có một ngày con không thích làm nữa thì nhất định phải nói cho Mama nghe”.

Bởi vì đây là đam mê của con bé, Dương Ngọc Hoa mới có thể nguyện ý để nàng đóng phim làm người mẫu. Nhưng nếu con bé không thích, bà khẳng định sẽ không để nàng tiếp tục.

Ngày Khương Khương đóng máy là một sáng chủ nhật trời đầy nắng, diễn viên cùng nhân viên công tác trong đoàn đều luyến tiếc cái tiểu gia hỏa này, tất cả mọi người đều vây quanh Khương Khương cùng chụp ảnh lưu niệm với cô bé.

Không chỉ có như thế, mọi người còn vì nàng chuẩn bị bánh kem, hoa tươi cùng quà tặng linh tinh.

Khương Khương mím môi lại, cảm thấy trong lòng thật trống rỗng khó chịu, mắt hạnh bắt đầu rơm rớm, hai tròng mắt đều đã ửng đỏ lên.

Nàng rũ đầu xuống, hít hít cái mũi, tiếng nói mềm mại mở miệng nói lời cảm tạ.

“Cảm ơn các ca ca tỷ tỷ……”.

Chỉ là một còn chưa nói xong, tiểu gia hỏa liền không nhịn được nữa, nước mắt giọt ngắn giọt dài bắt đầu nhỏ xuống, lông mi cong dài cũng vì nước mắt mà dính lại .

Trong khoảng thời gian này, vô luận có bao nhiêu vất vả hoặc là lời thoại có bao nhiêu khó nhớ, người trong đoàn phim cũng chưa từng thấy tiểu gia hỏa khóc.

Nhưng giờ chia tay, Khương Khương thút tha thút thít mà rơi nước mắt, thấy một màn như vậy, mọi người không khỏi đều thấy đau lòng.

“Khương Khương không khóc không khóc”, Vân Yên cầm khăn giấy lau nước mắt cho con bé, ôn nhu trấn an, “Về sau, chúng ta còn có thể gặp lại mà”.

“Đúng vậy, Khương Khương không khóc nhè”, Liêu Tinh Hà ngồi xổm xuống, làm mặt quỷ trêu “Về sau nếu có nhớ anh, gửi tin đến thì anh sẽ lập tức đi gặp em ngay!”.

“Tỷ tỷ cũng vậy”, Lý Duyệt Duyệt xoa bím tóc trên đầu Khương Khương, “Khi nào em cũng có thể gửi tin nhắn cho tỷ được hết”.

“Khương Khương, nói không chừng về sau chúng ta còn có cơ hội lại đóng chung phim nha”, Phó Chước rũ mắt, nhìn hốc mắt hồng hồng của tiểu cô nương cũng nhẹ giọng nói, chẳng phải em nói muốn làm cương thi nữ vương sao, làm cương thi nữ vương thì phải mạnh mẽ phải kiên cường lên nha”.

Dưới sự trấn an của các ca ca tỷ tỷ, Khương Khương cũng đã ngừng khóc, lấy tay dụi dụi mắt, nàng thút thít cất giọng nói còn hơi nức nở mà trả lời, “Phó Chước ca ca nói rất đúng! Em phải làm cương thi nữ vương ! Không thể khóc nhè QAQ”.

Con bé vừa cất giọng tuyên bố xong, đoàn làm phim suýt nữa không nhịn được mà phụt cười, cố gắng phối hợp gật đầu, “Đúng vậy, phải như vậy! Cương thi nữ vương rất ghê gớm!”.

Khương Khương hơi ưỡn ngực, lần nữa mỉm cười trở lại nói vang, “Cương thi nữ vương rất ghê gớm nha!”.

“Ta nhất định sẽ trở thành cương thi nữ vương!”.

Bạn đang đọc Xuyên Thư : Tiểu Cương Thi Là Đoàn Sủng Quốc Bảo (Dịch) của Nguyệt Cửu An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15376121
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.