Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1297 chữ

Trong đấu trường.

Lạc Ngọc Châu nhìn thấy một màn như vậy.

Cô ấy không nói gì cả.

Bởi vì Đấu trường hắc ám cũng không có quy tắc không cho phép giao dịch riêng.

Chỉ cần đôi bên đồng ý là được.

Mà đáng giá nói chính là.

Ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lại liếc về phía Địa Huyền Các.

Ánh mắt kia, mang theo sự tôn trọng và thành kính khiến người ta khó có thể tin được!

............

Trong Địa Huyền các.

Vũ y thiếu nữ hạ cằm nghiêm túc nói.

“Sư tôn.”

“Đồ nhi cảm thấy giao dịch này không lỗ.”

“Kỷ Tu hẳn là sẽ phải đồng ý.”

“Kiếm không mười triệu.”

“Hơn nữa còn cho Hồng Y giáo nợ một ân tình.”

“Đi đâu tìm giao dịch tốt như vậy?”

Ha ha!

Nữ nhân thần bí cười khẽ một tiếng.

Tay nàng nhẹ nâng lên ly rượu đưa lên.

Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, chơi đùa với mùi vị

“Huyền Âm.”

“Ngươi thật sự cảm thấy tiểu tử Kỷ Tu thiếu một ngàn vạn kim tệ sao?”

“Còn ân tình của Hồng Y giáo?”

“Ta khinh!”

...............

“Tiểu thế tử điện hạ.”

“Ngày suy tính thế nào rồi?”

Thẩm Nam Phong vẻ mặt tươi cười nhìn Kỷ Tu hỏi.

Hơn nữa, hắn thỉnh thoảng lại đưa mắt đánh giá con mồi của hắn - Tỷ đệ linh tộc.

Ánh mắt tham lam và thèm khát của hắn khiến Cố Dao khó chịu.

Nàng không biết tiểu thế tử Kỷ gia có phải là người tốt hay không.

Nhưng nàng biết chắc Thẩm Nam Phong này tuyệt đối không phải.

Nếu là đi theo Kỷ Tu.

Tương lai nàng chưa biết sẽ như thế nào.

Nhưng nếu Kỷ Tu đem tỷ đệ nàng bán cho Thẩm Nam Phong.

Thì tương lai nhất định sẽ rất thê thảm.

Lúc trong lòng nàng không khỏi lo sợ.

Đúng lúc đó.

Kỷ Tu làm ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Nam Phong mở miệng nói:

“Ta nghĩ qua rồi.”

“Nhưng bổn thế tử phải hỏi ngươi mấy vấn đề.”

“Mời nói!”

Thẩm Nam Phong mỉm cười.

Đồng thời, các quý tộc đang ở đấu trường hắc ám đều vểnh tai lên.

Kỷ Tu gật gật đầu, sau đó tùy hứng mở miệng hỏi:

“Thứ nhất, Thẩm Nam Phong ngươi là cái thá gì?”

“Thứ hai, Hồng Y giáo ngươi tính là cây hành nào?”

“Thứ ba, loại phế vật mười bảy tuổi mới đến mệnh thổ cảnh như ngươi, có tư cách gì sủa tiếng chó trước mặt bổn thế tử?”

"Cuối cùng, ngươi lại muốn bổn thế tử cho ngươi một ân tình, ngươi xứng sao?"

Thanh âm nhàn nhạt.

Không nhẹ cũng không nặng.

Nhưng lại đủ để cho toàn thể đấu trường nghe rõ ràng.

Khoảnh khắc này.

Rất dễ nhìn thấy.

Biểu cảm trên mặt mỗi người trên đấu trường cực kỳ giống nhau.

Quan lớn của triều đình.

Các công tử và tiểu thư của thế gia ở kinh đô.

Đại lão của thế lực ngầm ở kinh đô.

Hai mắt bọn họ đều mở to, miệng há hốc, như thể có thể cho vào một quả trứng gà!

Có thể trước mặt mọi người mà đem công tử của Hồng Y giáo cùng với Hồng Y giáo ra hạ bệ như thế cũng không đúng.

“Tiểu thế tử Kỷ gia điên rồi sao?”

Khục!! Hahahahaha!!

Ngay cả Lạc Ngọc Châu cũng không nhịn được trực tiếp cười ra tiếng.

“Kỷ Tu tiểu tử này, to gan lớn mật a!”

Xưởng công Tây Xưởng Vũ Hóa Điền cũng bưng chén trà lên thưởng thức một màn thú vị này.

“Sư tôn, ngươi nói đúng rồi!”

“Vũ y thiếu nữ Huyền Âm đưa đôi mắt đẹp lấp lánh nhìn Kỷ Tu.”

Ha ha!

Nữ nhân thần bí cười khẽ một tiếng, đôi mắt chăm chú nhìn Kỷ Tu, lòng càng cảm thấy thú vị.

.......

“Kỷ Tu!!!”

“Ngươi....ngươi....ngươi muốn chết!!!

Mặt Thẩm Nam Phong ngốc ra nhìn Kỷ Tu, rồi trừng mắt thải ra ngữ khí tràn đầy oán độc.

Vừa dứt lời.

Lão nhân áo đen vẫn đứng sau Kỷ Tu khẽ trừng mắt nhìn hắn.

Chỉ một ánh mắt đã khiến hắn như bị hàn băng quật.

Hàn ý kỳ lạnh lẽo từ lòng bàn chân hắn trong nháy mắt vọt tới đỉnh đầu.

Cả người giống như đóng băng căn bản không thể động đậy!

Không chỉ hắn.

Ngay cả hộ pháp Hồng Y giáo bên cạnh hắn cũng run rẩy cả người!

Lúc này, Thẩm Nam Phong mới đột nhiên nhận ra là hắn không nên đắc tội với lão nhân theo sau Kỷ Tu!

“Kỷ Tu!”

“Ngươi...ngươi nhớ kỹ mặt ta!”

“Hôm nay ngươi dám sỉ nhục Hồng Y giáo ta.”

"Ngày sau ngươi nhất định hối hận!"

Mặc dù sợ hãi.

Nhưng Thẩm Nam Phong hai tay nắm chặt vẫn mạnh miệng như cũ.

Dù sao hắn thân là công tử của Hồng Y giáo, tuyệt đối không thể làm nhục uy danh của Hồng Y giáo.

“Đó mà gọi là sỉ nhục ư?”

Kỷ Tu vẻ mặt nghi hoặc.

Sau đó, hắn lắc đầu mở miệng nói:

“Cố Dao, đi dọn cho bổn thế tử một cái ghế.”

Nghe vậy.

Cố Dao sửng sốt một chút.

Nhưng nàng vẫn rất nghe lời từ trong Thiên Huyền các mang một cái ghế tới.

Ngay khi mọi người nghi hoặc Kỷ Tu rốt cuộc muốn làm gì.

Kỷ Tu đã đứng trên ghế.

Lúc này.

Kỷ Tu ba tuổi đã cao bằng Thẩm Nam Phong mười bảy tuổi rồi.

“Ngươi muốn thế nào?”

Thẩm Nam Phong cắn răng lạnh lùng hỏi.

“Nhớ kỹ!”

“Đây mới gọi là sỉ nhục!”

Khóe miệng Kỷ Tu nhếch lên.

Chợt mở bàn tay ra, cánh tay như cung.

Ngay sau đó trước mặt mọi người ở đấu trường tát thẳng mặt Thẩm Nam Phong một cái trời giáng.

Bốp!!!

Tiếng bàn tay trong trẻo vang lên.

Thẩm Nam Phong cả người giống như đạn pháo trực tiếp bị tát bay ra xa năm trượng.

Thậm chí còn lăn bảy tám vòng trên mặt đất mới có thể dừng lại.

Trên không trung hàm răng mang theo bọt máu còn bay lơ lửng.

Khi Thẩm Nam Phong lảo đảo bò dậy, chỉ thấy má trái hắn sưng lên giống như đầu heo, hàm răng bị thủng 3 lỗ.

Cả người choáng váng hoa mắt, loạng choạng như sắp đổ xuống lần nữa.

“Công tử!!!!”

Hồng y giáo hộ pháp rống to một tiếng, vội vàng chạy đến đỡ lấy Thẩm Nam Phong, đoạn hắn trừng mắt nhìn Kỷ Tu.

Hắn vốn định mở miệng nói thêm một câu tàn nhẫn.

Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của lão nhân áo đen kia.

Đành cố đem lời vừa định phun ra nuốt xuống.

Cuối cùng chỉ để lại cho các khan giả ở đấu trường hai bóng lưng giống như đang chạy trốn.

“Vô vị!”

Kỷ Tu lắc đầu nói với Cố Dao và Cố Kiếm đang ngơ người đứng nhìn:

“Xong rồi, chúng ta về nhà thôi!”

Cố Dao: “......”

Cố Kiếm: "!!!!!!”

Dứt lời, Kỷ Tu xoay người rời đi.

“Cung tiễn tiểu thế tử điện hạ!”

Lạc Ngọc Châu mỉm cười tiễn biệt.

Nghe vậy, Kỷ Tu bỗng nhiên xoay người, nhanh chóng quét mắt qua đôi đùi ngọc ngà thon dài của nàng.

Rồi mỉm cười gật gật đầu rời đi.

Nghĩ thầm, đùi ngọc viết trong tiểu thuyết quả nhiên danh bất hư truyền!

Thấy thế, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của Lạc Ngọc Châu xẹt qua một vòng đỏ ửng.

Khẽ gắt một cái:

“Tiểu lưu manh!”

Bạn đang đọc Xuyên Tới Huyền Huyễn: Đánh Dấu Từ Trong Bụng Mẹ của Kim Mộc Nghiên A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChanhD
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.