Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1107 chữ

Ma Lâm: Chiến lực tăng lên theo cấp số nhân, cao nhất có thể đánh bại kẻ địch cao hơn tám cấp độ.

“Thành công rồi!”

Kỷ Tu phun ra một ngụm khí nóng.

Tâm tình có thể nói là rất tốt.

Ba năm, hắn tốn ba năm gom đủ một vạn tinh hoa thiên mệnh mới mở được cảnh giới Ma Lâm cũng coi như là đáng giá.

Ma Lâm mở ra.

Đây tạm thời sẽ là tấm át chủ bài của hắn.

Đồng thời cũng là chỗ dựa của hắn.

Tuy rằng toàn thân trên dưới chỉ còn lại 800 Tinh hoa thiên mệnh.

Nhưng hắn tự tin rằng sau này sẽ còn kiếm được nhiều hơn số đã bỏ ra.

Đúng lúc đó.

Ngoài cửa cung vang lên tiếng của Vệ lão.

“Tiểu thế tử điện hạ.”

“Bữa tối đã chuẩn bị xong.”

Nghe vậy, Kỷ Tu chậm rãi mở mắt, khẽ ừ một tiếng rồi đi ra cửa cung.

Lúc này, trên bàn đá trong tiểu viện bày đầy thức ăn nóng hổi.

Hai tỷ đệ Cố Dao và Cố Kiếm đứng bên cạnh Vệ lão không dám động đậy.

“Ngồi xuống nào!”

Kỷ Tu mỉm cười dẫn đầu ngồi xuống, sau đó vẫy tay với tỷ đệ Cố Dao.

Nghe vậy, Cố Dao và Cố Kiếm liếc nhìn nhau rồi ngại ngần ngồi đối diện Kỷ Tu.

“Ăn cơm thôi!”

Kỷ Tu tùy ý mở miệng.

Nghe thấy thế.

Cố Dao và Cố Kiếm lại liếc nhìn nhau.

Nhưng chung quy cũng không nói gì.

Cầm đũa lên bắt đầu dùng cơm.

Nhưng hai tỷ đệ bọn họ không dám gắp qua một lần thức ăn trên bàn.

Mà là liên tục ăn cơm trắng trong bát.

“Gì vậy chứ?”

“Các ngươi chê thức ăn không vừa miệng à?”

Kỷ Tu có chút bất đắc dĩ mở miệng.

“ Thưa tiểu thế tử điện hạ, mẫu thân ta lúc còn sống từng nói cơm là thứ tốt nhất trên thế gian này.”

“Có cơm, sẽ không chết đói.”

"Chúng ta ăn cơm là được rồi."

Cố Kiếm rụt rè mở miệng nói.

Ặc!

Kỷ Tu gãi đầu, thầm nghĩ lời này hình như cũng không sai.

Xong hắn hắn liền gắp cho mỗi người một phần thịt, sẵn giọng nói:

“Ta không cần biết!”

“Các ngươi xem chỉ mình ta làm sao có thể ăn hết ngần này thức ăn?”

“Hơn nữa dù có là cao lương mỹ vị mà chỉ mỗi ta nếm được thì cũng chẳng có gì thú vị!”

Kỷ Tu tránh nhìn tỷ đệ họ để họ được ăn tự nhiên một chút, hắn vừa ăn vừa nghĩ.

Đôi tỷ đệ này mồ côi từ nhỏ, phải sống lang bạc, chỉ có thể tự nương tựa nhau.

Ắt hẳn cũng đã biết rất rõ được thế nào là đói.

Họ có thể sống đến bây giờ cũng không biết đã chịu qua bao nhiêu khổ cực.

"Tương lai, ngươi muốn làm gì?"

Kỷ Tu bỗng buông đũa xuống, ánh mắt nhìn về phía Cố Kiếm.

"Tương lai, ta muốn bảo vệ tỷ tỷ!"

“Không muốn để cho tỷ tỷ bị thương một lần nào “

“Còn muốn....tìm những kẻ sát hại mẫu thân và phụ thân!”

“Ta muốn cho bọn họ nợ máu trả bằng máu!”

Cố Kiếm hạ mi mắt thấp giọng đáp lại Kỷ Tu.

Nghe vậy.

Khóe mắt Cố Dao lập tức đỏ lên.

“Ừm!”

Kỷ Tu gật gật đầu, sau đó nghiêm túc suy nghĩ một chút mở miệng nói:

“Về điều này.”

“Ta có thể giúp ngươi.”

“Chỉ là, cần có một điều kiện tiên quyết.”

Nghe vậy, Cố Kiếm đột nhiên nâng mắt lên, không nói hai lời quỳ gối trước Kỷ Tu hai mắt lóe ra nước mắt.

“Tiểu thế tử điện hạ.”

“Chỉ cần ngài có thể làm cho ta mạnh lên.”

"Bất luận yêu cầu gì, ta đều có thể làm được!"

“Được rồi!”

Kỷ Tu gật đầu cười cười mở miệng nói:

“Ngươi ngồi lên đi đã!”

“Thiên phú của ngươi không tệ.”

“Nếu ngươi thật sự có quyết tâm.”

"Ta có thể cho ngươi sức mạnh."

"Nhưng mà, tương lai ta thiếu một thanh kiếm!"

Nghe đến đây.

Khuôn mặt Cố Dao khẽ biến sắc, vừa định mở miệng.

Nhưng Cố Kiếm lại không chút do dự nói:

“Ta nguyện ý trở thành một thanh kiếm của thế tử điện hạ!”

Ha ha!

Khóe miệng Kỷ Tu khẽ nhếch lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Vệ lão.

“Đã như vậy.”

“Vệ lão, ngươi có nguyện ý làm lão sư của Cố Kiếm không?”

Nghe vậy, Vệ lão có hơi sửng sốt.

Hắn không nghĩ tới Kỷ Tu dạo quanh một vòng cuối cùng lại để lên đầu hắn.

Khụ khụ!

Vệ lão ho khan hai tiếng nói.

“Hồi bẩm tiểu thế tử điện hạ.”

“Thuộc hạ không biết tiểu tử này có được hay không.”

“Hắn là ngài bỏ ra giá cao mua được.”

“Nếu là.....trong quá trình khổ luyện chết dưới tay ta thì không tốt.”

Nghe vậy, Kỷ Tu lắc đầu nói:

“Yên tâm đi!”

“Hắn sẽ không chết!”

“Tiềm lực và thiên phú của hắn còn mạnh hơn ngài nghĩ!”

Vệ lão từng là thủ tịch giáo quan của tổ chức sát thủ đệ nhất đại lục!

Điểm này nếu không lợi dụng một chút, vậy cũng quá lãng phí.

Tuy rằng, dưới tay hắn tỷ lệ đệ tử tử vong rất cao.

Nhưng Cố Kiếm là một thiên tài có Chí Tôn cốt, là Linh Kiếm Tôn tương lai!

Tiềm lực, tuyệt đối siêu phàm!

Đã là như thế, đương nhiên phải bồi dưỡng thật tốt.

Tương lai, hắn nhất định sẽ trở thành một con dao sắc bén trong tay mình.

Trầm mặc thật lâu.

Vệ lão rốt cục gật đầu nói.

“Đã như vậy!”

“Vậy thuộc hạ liền hết sức thử một lần!”

Kỷ Tu nói đến nước này rồi.

Hắn tự nhiên là cự tuyệt không được.

“Bái kiến sư phụ!”

“Ta sẽ cố gắng sống sót dưới tay lão sư!”

Cố Kiếm dập đầu với Vệ lão ba cái.

“Hy vọng như thế đi!”

Vệ lão gật đầu, sau đó khom lưng đỡ Cố Kiếm dậy.

“Đi thôi!”

“Bổn tọa sẽ đích thân huấn luyện ngươi!”

Từ hôm nay trở đi, ngươi liền cùng bổn tọa cùng ăn cùng ở!

Dứt lời, Vệ lão cúi chào Kỷ Tu, sau đó mang theo Cố Kiếm rời khỏi tiểu viện.

Lão biết, Kỷ Tu có chuyện muốn nói với Cố Dao, cho nên dẫn Cố Kiếm rời đi trước.

Bạn đang đọc Xuyên Tới Huyền Huyễn: Đánh Dấu Từ Trong Bụng Mẹ của Kim Mộc Nghiên A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChanhD
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.