Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc Mơ? (1)

Tiểu thuyết gốc · 2781 chữ

Chương 11: Giấc Mơ? (1)

Căn cứ theo truyền thuyết của thế gian, từ thuở sơ khai đã một vị người khổng lồ màu đen sở hữu sức mạnh to lớn vĩ đại đã sáng tạo ra con người, kế đó thiên địa cũng vì thế học theo sinh ra ngàn vạn chủng tộc.

Vào năm đó, các chủng tộc khác bao gồm cả con người vì để xác định vị trí đứng của mình trong thế giới nên đã tuyên chiến lẫn nhau, để xem chủng tộc nào mới chính là chủng tộc mạnh nhất, thời gian ấy được gọi thời đại nguyên sơ chiến tranh đại thế kỷ còn gọi là [Nguyên Sơ Kỷ Chiến].

Một trận chiến khốc liệt đã diễn ra, cả thế giới bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, có một ngàn chủng tộc thì đã có hơn phân nữa đã bị diệt vong.

Và trong trận chiến này, nhân loại đã dành được chiến thắng rồi sau đó được thế giới công nhận vị trí đứng đầu bách tộc, trở thành chủ nhân của tinh cầu.

Kể từ đó các đời thủ lĩnh của nhân loại tự xưng mình là Nhân Hoàng, rồi đến Linh Vương, rồi Nhân Chi Thần, Nhân Chi Đế cùng Nhân Chi Trụ, người đời phong làm Nhất Hoàng Nhất Vương và Tam Chủ của nhân loại.

Thuở ấy, thế giới là một đại lục khổng lồ không có tổn tại sự phân tách, nhưng sau trận chiến long trời lở đất đã chia tách nó làm năm đại châu lục, gồm có Nam Ngưu Hạ Châu, Bắc Long Thượng Châu, Tây Ưng Lĩnh Châu, Đông Vũ Huyền Châu cuối cùng là Trung Thiên Thần Châu.

Và lúc này ở ngay Trung Thiên Thần Châu, trung tâm quyền lực của thế giới, nơi mà con cháu đời sau của Nhân Chi Trụ cai trị thế giới, nơi được gọi là Đại Ngôn Đế Quốc, một quốc gia đã hoàn thành một sự nghiệp vĩ đại, đó chính thống nhất cả thế giới sau hơn hàng thế kỷ chiến tranh giữa các quốc gia, hiện tại quốc gia này đã có được 1000 năm lịch sử hòa bình.

Vào lúc này sự xuất hiện của ba kẻ ‘Ngoại Đạo’ đã đánh động tới Thánh Nhân, vị được xem là Đế Vương tối cao của Đại Ngôn, chủ nhân của thế giới.

“Long mạch báo hiệu cho trẫm thiên địa đang xuất hiện dị tượng không rõ, cớ gì nhân gian xuất hiện dị tượng này, các khanh có biết rõ nguyên nhân vì sao không?”

Ở Điện Thái Hòa, tại nơi sâu nhất trong cung điện là một chiếc ngai vàng cực lớn, nó phát sáng tựa như thể được tạo ra từ một viên thủy tinh khổng lồ và ngôi trên chiếc ngai vàng đó chính là Thánh Nhân, ngài thân đang mặc bộ thần trang phát ra ánh sáng hoàng kim chói mắt, ngài đưa mắt nhìn xuống quân thần của mình hỏi.

Chúng quân thần nghe vậy liền đưa hai mắt nhìn nhau, mỗi người ai cũng từ trong ánh mắt của người kia nhìn thấy được sự bối rối cùng với khó hiểu, trong lòng không biết nên trả lời bệ hạ của mình của mình như nào, sau một hồi tranh luận với nhau, bọn họ cùng đồng thời cúi người hồi đáp Thánh Nhân.

“Chúng thần không biết.”

“Truyền lệnh xuống, mau cho gọi Thiên Cơ lão nhân tới.”

Thánh Nhân cũng không làm khó quân thần của mình, ngài lập tức phái người đi kêu gọi ‘Thiên Cơ Lão Nhân’ tiến tới Điện Thái Hòa.

“Thần, Thiên Cơ nghe lệnh.”

Sau một lúc có một ông lão đầu tóc bạc phơ khí chất tiên phong đạo cốt, thân mặc quần áo đạo gia tay thì cầm một chiếc phất trần bước vào trong điện, người đó cung kính khom người hành lễ với Thánh Nhân.

“Miễn lễ, Thiên Cơ ái khách chắc hẳn cũng đã biết, nguyên do ta truyền ngươi tới đây rồi đi?”

“Bẩm bệ hạ, thần biết rõ ạ.”

Trên đường khi đi tới đây Thiên Cơ lão nhân cũng đã nghe ngóng được một vài tin tức, cho nên lão già biết sự nghi hoặc khó hiểu của Thánh Nhân.

“Nếu ái khanh đã biết rồi, vậy hãy mau sử dụng thuật bói toán có thể nhìn thấy tương lai, xem được thiên cơ che giấu của ái khanh, tính cho trẫm một quẻ, trẫm muốn biết thiên cơ, muốn biết cái gì đã dẫn tới dị tượng này.”

Khi Thánh Nhân nói ra những lời này, chúng quân thần ai nấy cũng có thể cảm nhận được sự sốt ruột cùng với gấp gáp ở trong lời nói của ngài.

Cơ mà cái này cũng không thể trách Thánh Nhân được, rốt cuộc những năm gần đây nhân gian luôn xảy ra không ít việc kinh hoàng không có phương pháp giải quyết, làm cho Thánh Nhân ngày qua ngày qua lo lắng, trong lòng không yên.

Mọi thứ đều bắt từ mười hai năm về trước, thế giới bắt đầu sinh ra những hiện tượng không quá mức rõ ràng, tuy rằng từ bề ngoài Thánh Nhân cũng không có nhìn thấy cái gì khác thường và cũng không dẫn tới hậu quả nghiêm trọng gì về người hay của.

Nhưng Thánh Nhân sau khi cẩn thận phân tích các dấu hiệu để lại, liền đã cảm thấy thấy sự việc không hề đơn giản như vẻ ngoài.

Cả thế giới giống như đang biến đổi, nhưng rốt cuộc là tốt hay xấu thì ngài vẫn chưa xác định rõ ràng, cho nên Thánh Nhân mới bất an cần lời giải đáp.

“Thần tuân chỉ.”

Thiên Cơ lão nhân cũng không dài dòng, lão liền lập tức nhắm mắt lại đứa ra ngón tay bấm tính toán, một lúc sau đó Thiên Cơ mở mắt bẩm báo với Thánh Nhân.

“Muôn tâu bệ hạ, theo phụng mệnh của bệ hạ thì hạ thần đã tính ra được cái gì đã dấn tới dị tượng này, đó chính là ba tồn tại thuộc ‘Ngoại Đạo’ đến từ một chiều thứ nguyên khác xuất hiện ở đây, việc thiên địa xảy ra Dị Tượng cũng là do [Thế Giới Vách Tường] bị tác động nên mới dẫn tới mà thôi, để qua một thời gian thì sẽ biến mất.”

“Oh ~ là đám ngoại vực man di sao, như vậy thôi không đáng để trẫm quan tâm.”

Thánh Nhân nghe vậy cũng an lòng bỏ qua chuyện đó, dú sao cũng chỉ là man di từ ngoại vực bước vào, Đại Ngôn của ngài không phải từng giết được 1000 thì cũng tiêu diệt được cả 800 tên, xuất hiện thêm ba tên nữa có đáng là gì.

“Bệ hạ tấm lòng từ bi.”

Chúng quân thần liền lập tức ca ngợi Thánh Nhân, mà trong lúc đó lại không có một ai nhận thấy Thiên Cơ lão nhân đang âm thầm dùng tay lau đi vết máu chảy xuống khóe miệng của mình.

………………

“Đây là nơi nào…?”

Tôi vừa mở mắt liền lập tức nhìn thấy một vùng đất hoang tàn, xung quanh đều là xác chết, vô số thi thể trồng lên nhau như một ngọn núi, tôi có thể từ trong sắc mặt của họ nhìn thấy sự sợ hãi cùng với kinh hoàng, cho thấy khi chết họ đã chứng kiến thứ gì đó vô cùng khủng khiếp.

“Là mơ sao?”

Cái này thật làm tôi kỳ quái, nếu như thực sự là đang nằm mơ thì người đang nằm mơ là tôi thì không thể phân biệt được đây là một giấc mơ, có lẽ là do tôi không có sinh ra cảm giác gì khác thường khi bản thân nhìn thấy một đống thi thể đi, bình thường thì tôi đã lăn ra đất bắt đầu nôn mửa rồi.

“Thật là kỳ quái…”

Khi nói như vậy, tôi bỗng cảm thấy mình nên khám phá nơi này, tôi nhấc chân chậm rãi tiến về phía trước, càng hướng về trước thì tôi lại nhìn thấy càng thêm nhiều thì thể hơn, bộ dáng cũng dần trở nên không giống nhau.

Tôi lại có thể từ trong đống thi thể nhìn thấy một vài người có thân cao tới ba mét thậm chí là có người cao tới năm mét và toàn bộ không ngoại lệ đều đã tử vong.

Mỗi người có người mặc áo giáp cổ đại hoặc là có người thì mặc áo giáp giống như binh lính vũ trụ trong viễn tưởng, có vũ khí lạnh cũng có vũ khí nóng hoặc súng bắn tia năng lượng vân vân.

Có người sống!?

Đang quan sát khắp nơi thì tôi chợt phát hiện ở phía trước có một bóng người đứng bên cách một vách núi cao, do người đó đưa lưng về phía tôi nên tôi không có nhìn thấy rõ khuôn mặt của người ta, nhưng tôi có thể từ xa phân biệt được một vài chi tiết, nam tính thân hình cao ráo, chiều cao đâu đó tiếp cận hai mét, trên người thì mặc một chiếc quần dài màu đen và một chiếc áo gió măng tô màu trắng kéo dài tới đùi, trên đầu còn phủ lên một chiếc mũ choàng.

“Xin chào anh, cho tôi hỏi đây là nơi nào vậy? thú thật mà nói thì cái nơi này, cứ như thể vừa bị một cái máy xay thịt khổng lồ chạy ngang qua ấy hahaha..”

Tôi không dám bước lại gần người lạ, nhất là tại trong cái hoàn cảnh không khác gì là địa ngục từ trong viễn tưởng bước ra khỏi hiện thực, cẩn thận vẫn là trên hết.

“…”

Cái này ngượng ngùng quá …

Không nhìn thấy người ta hồi đáp lại, tôi cũng thấy có hơi chút ngại, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ khó xử không biết phải làm sao.

“Anh ngắm đang ngắm nhìn cái gì mà lại đứng thẫn thờ ở đó vậy.”

Trong tình huống như vậy tôi tiếp tục tỏ ra lạc quan, mặc kệ xung quanh tràn ngập đầy những xác chết.

Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ để ý chi tiết làm gì.

“…”

Người đối diện vẫn im lặng không nói một lời nào, vạch áo gió của anh ta theo gió chậm rãi đung đưa.

“Trời ạ, dù có là người hướng nội, thì anh ít cũng trả lời tôi một tiếng ch…ÔI VÃI CỨC!!”

Cảm thấy người ta không giống như là người xấu, cho nên tôi liền quyết định tiếp cận người ta thử xem, chỉ là khi tới gần muốn nói chuyện thì phân nửa câu còn lại của tôi lập tức thay thế bằng lời nói chứa đầy sự giật mình cùng với một tiếng hoảng hốt hét to.

Vì ở trước mặt tôi tại ngay phía dưới vách núi, chính là một đàn phải dùng cái từ vô cùng vô tận tựa như thể là một bầy kiến khổng lồ để hình dung, ở dưới đó chính là một bầy quái vật dị hợm với hình dạng có thể khiến điên đảo lý trí của người nhìn.

Bọn chúng có hình thể không giống nhau, từ vẻ ngoài là không thể nào phân biệt được chúng rốt cuộc loài nào với loài nào.

Tôi phải công nhận là chúng rất nhiều, đông khủng khiếp luôn, số lượng đưa mắt kéo dài tới chân tận trời phương xa tôi vẫn không thể nhìn thấy phần cuối của chúng nó.

“Rốt cuộc có bao nhiêu con vậy!?”

“Hai mươi tỷ, chính xác là hai mươi tỷ ba trăm sáu mươi chín triệu con và vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.”

Trong vô thức tôi thốt lên một câu hỏi như vậy, ai ngờ đâu cái anh chàng bên cạnh luôn im lặng từ nãy giờ vậy mà lại trả lời tôi.

“Hai mươi tỷ? Trời ạ bộ chúng nó thuộc họ ếch hay là loài côn trùng hay sao, mà có thể sinh đẻ ra được nhiều thế.”

Tại góc độ này khi nhìn qua bên cạnh, tôi có thể nhìn thấy được rõ ràng cái tướng mạo che giấu phía sau mũ choàng của anh chàng này.

Óng mượt tóc vàng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh xảo chín chắn nhìn khá là anh tuấn, nụ cười tươi hiền hòa tạo cho người ta cảm giác rất nho nhã, cùng với một sự ấm áp tự tin như thể thái dương chiếu sáng, nếu lúc này cho anh chàng này cầm thêm một cái quạt trên tay thì lập tức thành một thư sinh rồi.

Tôi không thể không thừa nhận, cái tướng mạo của người này hoàn toàn phù hợp hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng của mấy cô gái trẻ, rất dễ dàng làm cho bọn họ chết mê chết mệt nếu như mà nhìn thấy khuôn mặt của tên này.

Nhưng đồng thời bản thân tôi cũng nhạy bén chú ý tới một chi tiết, đó là trong ánh mắt của người này, cứ việc nhìn như ánh mặt trời khiêm tốn, nhưng ở thời điểm anh chàng này quay đầu nhìn tôi, trong nháy mắt đã nhận thấy sự mỏi mệt cùng với đau khổ ở trong con mắt đó.

Cơ mà khi nói tới nói con mắt, thì cặp mắt của người này là thật đẹp, đôi mắt xanh lam trong veo tựa như bầu trời xanh, tựa như ngọc lam bảo thạch ở dưới ánh đèn phát sáng, ở trong hai con ngươi lại còn còn ẩn chứa một vòng tròn hoàng kim rực rỡ, nó tựa như thể một vầng thái dương đang phát ra ánh sáng.

Chỉ là con mắt tuyệt đẹp ấy lúc này như đã hoàn toàn chết lặng, nó trống rỗng vô hồn tựa như thể đã mất hết tất cả ý chí sống, ý nghĩa để sống.

“Hai mươi tỷ thì cũng không hẳn là nhiều lắm, nếu suy xét theo mức độ quy mô mà nơi chúng sinh ra, thì số lượng này cũng chỉ là một phần trên hàng tỷ mà thôi.”

Người thanh niên này đối với con số to lớn này không có quá nhiều bất ngờ, ngược lại còn nói đây chỉ là một phần rất nhỏ của số lượng thực sự mà thôi.

“Anh nói hai mươi tỷ như là một con số nhỏ ấy, nếu thế thì bọn chúng rốt cuộc đến từ chỗ quái nào vậy? sẽ có nơi quỷ tha ma bắt nào lại có thể nuôi sống nổi cái số lượng quái vật lớn như vậy chứ?”

Bỏ qua vẻ bề ngoài tôi lại đột nhiên cảm thấy mình hình như đã từng thấy người này ở đâu đó rồi, đây là lần thứ hai ở trong ngày tôi sinh ra cảm giác như vậy, một lần là đối với cô bé tên Thiên Vũ, mà lần này là với người thanh niên này, hơn nữa tôi mơ hồ cảm thấy giữa hai người có gì đó rất tương tự nhau.

“Địa ngục..”

Ai ngờ đâu cái người thanh niên này, phun ra hai chữ làm tôi nghe được cũng muốn sốc tới muốn ngất xỉu luôn.

“Theo ta biết thì bọn chúng phần lớn đều đến từ Địa Ngục, tuy trong đó có một số đến từ những thế giới phản sự sống khác, như là Huyết Triều Hải Sa hoặc Á Linh Mộng Giới.”

“Bọn chúng đều là những linh hồn của người chết có tội bị phán quyết đẩy xuống địa ngục, lãnh chịu những sự tra tấn thống khổ cả ngàn cả vạn năm, cuối cùng linh hồn méo mó trở thành nên dị dạng như vậy đó.”

“Cho nên, dùng cách gọi côn trùng hay là sâu bọ để nói bọn chúng, thật ra ở một mặt nào đó cũng chính xác.”

Có lẽ là do thời gian dài không được nói chuyện với ai hoặc là do bản thân thanh niên này vốn là người thích nói nhiều.

Cho nên vừa mở miệng ra liền không hề dừng lại, một cách dài dòng giải thích cho tôi nghe, tuy nhiên, việc tiếp thu một lượng lớn thông tin mà không biết rõ nội tình như vậy, nó làm tôi có hơi rối não bởi vì tôi căn bản không rõ, cái người này rốt cuộc là đang nói cái gì.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết: Nhật Ký Thăng Cấp Của Hoang Thần sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.