Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương Viễn Thành (1)

Tiểu thuyết gốc · 4640 chữ

Chương 13: Thương Viễn Thành (1)

“Trần nhà xa lạ..”

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi khi mở mắt ra chính là một cái trần nhà cổ xưa, nhìn giống như trong mấy bộ phim cổ trang mà tôi hay xem.

“Căn nhà cũng xa lạ…”

Đưa tay vuốt ve cái đầu đau đớn của mình tôi chậm rãi ngồi dậy, khi đưa mắt quan sát khắp nơi thì tôi lập tức nhìn thấy một căn phòng phục cổ phủi đầy một bầu không khí cổ đại trung cổ, điều này làm người sinh hoạt ở xã hội hiện đại như tôi lại cảm thấy có hơi chút không được tự nhiên.

Ở trong một môi trường hòa toàn xa lạ, cảm giác bất an lo lắng chạy dọc sống lưng của tôi, vì đứng ngồi không yên cho nên tôi quyết định đi ra ngoài tìm hiểu một chút, ít nhất cần đảm bảo sinh mạng của mình không có bị người đe dọa.

“Trước mắt là mình cần phải tìm ra được cô bé kia và hỏi cô nhóc đó, rốt cuộc khi đánh mình ngất xỉu thì đã mang mình tới đâu.”

Mắt thấy hiện tại không có ai ở đây để hỏi thăm, tôi đành phải đi xuống giường bước đi ra bên ngoài tìm hiểu.

– Ửm? bộ quần áo này là sao? lẽ nào đã có người thay quần áo cho tôi trong lúc bất tỉnh?

Nhưng khi tôi vừa bước chân xuống giường, tôi lập tức nhận ra quần áo của mình đã bị người thay đổi, từ một cái áo sơ mi hiện tại bị thay thế trở thành một bộ quần áo giống như áo ngủ trong mấu bộ phim cổ trang.

Trong nháy mắt, trong đầu tôi đã suy nghĩ là, có lẽ mình nên thay một bộ áo khác trước khi bước ra bên ngoài.

Vậy là ngay sau đó, sau một hồi xoay sở, bằng một cách nào đó tôi tìm thấy được một bộ quần áo vừa với vóc dáng của tôi, đồng thời còn phải vặn nát óc suy nghĩ xem phải làm sao để có thể mặc được cái bộ quần áo cồng kềnh phức tạp này lên người.

Có lẽ thời điểm tôi mặc xong quần áo vào người, thì thời gian đã trôi qua cả một tiếng đồng hồ rồi, điều đó khiến tôi phải bực bội nói.

“Chỉ là quần áo mà thôi, sao cứ phải thiết kế cho nó phức tạp như vậy chứ?”

Quả nhiên quần áo hiện đại trong lòng tôi vẫn là số một, nó đơn giản tiện lợi và hiệu quả cao, không giống như mấy bộ quần áo cổ đại phức tạp mà vừa còn rắc rối, tuy nhiên, có một điều tôi không thể không thừa nhận là quần áo cổ đại có một nét đẹp gì đó hoàn toàn khác biệt mà quần áo hiện đại không cách nào mang tới được.

Lúc này ở trước mặt tôi có một cái gương đồng, tôi đưa ngắm dáng vẻ hiện tại của mình.

Trong giương đồng phản hình dáng của một vị nam giới vị thành niên, tuổi tác tầm 12 tuổi, thân hình cao ráo, khuôn mặt thanh mi tú mục, mái tóc đen đã dài qua vai dùng một sợi dây gân buộc thành một mái tóc đuôi ngựa.

Trên người mặc một bộ áo màu đen giống như võ phục với cổ tay áo rất rộng, bên trong là một bộ áo trắng, cổ tay cùng với cổ chân đều quấn quanh băng vải đỏ, bên vai trái còn trang trí một cái miếng lót làm giáp vai, đồng thời bên trên còn có khoác lên thêm một miếng vải đỏ kéo dài tới thắt lưng, tôi tự hỏi nó ngoài để trang trí ra thì có tác dụng gì không nhỉ?

Sau khi thay đổi quần áo, khí chất của tôi trở nên hoàn toàn khác biệt so với trước đó, chỉ là khác biệt ở chỗ nào thì tôi cũng không rõ ràng lắm, vì đây là lần đầu tiên tôi ăn mặc như thế này.

“Sao chứ, mình nhìn cũng không tệ lắm.”

Nhìn chính mình dáng vẻ trong gương, tôi không khỏi tự luyến nhan sắc của mình một phen, theo mắt tôi đánh giá thì ngoại hình của tôi lúc này không quá khác biệt gì lắm so với tôi khi lúc còn trẻ.

Chỉ khác ở chỗ là làn da nó sáng bóng hơn, góc cạnh của khuôn mặt cũng cương nghị chững chạc hơn, có lẽ do tôi vốn là một người trưởng thành đang ở trong cơ thể một đứa trẻ đi.

“Đúng là không tệ chút nào..”

Đột nhiên một giọng nói nghe giống như đang trêu ghẹo từ đằng sau tôi truyền tới, ngay lập đã tức dọa tôi hú hồn kêu lên một tiếng.

“Ahh --!!”

Một phần ngượng một phần là sợ hãi, bởi vì tôi không hề nhận ra là đang có người ở đằng sau mình.

Tôi giật mình xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy cô bé Thiên Vũ đang ngồi vắt chân trên ghế, một tay thì chống cằm bên trên bàn lộ ra sắc mặt thưởng thức cười cười nhưng lại như không cười nhìn tôi.

“Nhóc đứng đó từ lúc nào vậy?”

Tôi căn bản không hề nhận ra Thiên Vũ từ lúc nào đã ngồi ở đó, cho nên đã lập tức mở miệng hỏi.

“Cũng đủ lâu để đến khi huynh phát hiện ra ta.”

Cô bé trả lời tôi một cách rất mập mờ, tuy không rõ đó là có ý gì, nhưng cái ánh mắt của cô bé lúc này nó làm tôi cảm thấy rất không được tự nhiên.

Thiên Vũ lúc này như thể hóa thành một tên sắc lang đang dùng một cái ánh mắt vô cùng có tính xâm lược thưởng thức ‘người đẹp’ vậy, từ trên xuống dưới đánh giá từng chi tiết trên thân thể của tôi.

Đôi mắt đó thực sự quá mức xâm lược, tới mức nó khiến tôi sinh ra một ảo giác là mình không hề có mặt quần áo ở trước mặt cô bé này, mọi chi tiết cơ thể đều bị cô bé nhìn thấy hết một cách rõ ràng.

Khi suy nghĩ như vậy liền ngay lập tức có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng của tôi, làm tôi nổi hết cả da gà.

“Đùa huynh chút thôi, ta thực sự không có nhìn thấy gì cả, khi vừa vào đây thì ta đã nhìn thấy huynh đang rất tận hưởng dung mạo của mình.”

Thiên Vũ nhận ra sắc mặt của ‘Nguyễn huynh’ đang dần tỏ ra phản cảm cùng với xuất hiện cảm xúc không vui, cũng biết trò vui của mình nên tạm ngừng tại đây, cô bé liền đứng dậy chậm rãi an ủi ‘chú bé’ đang có chút kích động này.

“Thật ư?”

Nghe vậy tôi hoài nghi hỏi lại.

“Tất nhiên là thật rồi, người ta dù sao cũng là một nữ hài tử, tại sao phải làm ra hành động thô bỉ như vậy chứ ~”

Khuôn mặt lộ ra vẻ cười tươi, Thiên Vũ một cách rất chi là vô tội này nọ giải thích, nhưng mà sao tôi bỗng nhiên cảm thấy cô bé này không giống như là đang nói thật gì cả.

Từ góc nhìn của tôi, thì bộ dạng của Thiên Vũ lúc này tựa như thể một tên lưu manh, đang sử dụng một ngữ khí nghe như là trêu ghẹo trêu chọc mà chậm rãi an ủi con gái nhà lành của người ta.

Trong nháy mắt đó, nội tâm của tôi bỗng sinh ra một lại xúc động như rất là muốn cho một đấm vào cái bản mặt cười gian xảo của cô bé này.

“Thật sự không?”

Bởi vì cái khuôn mặt của Thiên Vũ làm tôi rất có cái cảm giác như là ‘muốn ăn đòn’ viết thẳng ở ngay trên mặt của cô bé, mà lời nói của tôi cũng trong bất giác ngập tràn mùi thuốc súng có thể bất cứ lúc nào nổ tung.

“Ặc..tất … tất nhiên là thật rồi..hahaha.”

Nghe được trong lời của tôi ẩn chứa sự kích động cùng với nóng giận, Thiên Vũ tựa như thể bị nói trúng tim đen vậy sắc mặt không được tự nhiên cười nói.

Mà ở góc độ tôi không thể nhìn thấy phần lưng của Thiên Vũ điên cuồng đổ mồ hôi lạnh, vì cô đột nhiên cảm thấy nếu như mà mình nói ra cái gì đó không đúng, khẳng định sẽ có một điều rất đáng sợ sẽ xảy ra với mình.

“Vậy là được rồi.”

Thấy vậy tôi cũng không truy cứu nữa, vì tôi chợt nhận ra là bản thân mình đã có hơi kích động, dù sao đối phương cũng chỉ là một cô bé tám hay chín tuổi mà thôi, đầu óc làm sao có thể làm chuyện lưu manh như vậy được chứ, có lẽ là do tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.

“À đúng rồi! Nguyễn huynh hẳn cũng là lần đầu tiên tới ‘Thương Viễn Thành’ đi, như vậy thì hãy để cho ta làm người dẫn đường cho huynh, đưa huynh đi xem những chỗ đặc sắc nhất của tòa thành tuyệt vời này! ta đảm bảo huynh sẽ thích thú cho xem.”

Thiên Vũ nhận ra tâm trạng của tôi đã bình tĩnh lại liên trong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên vì không để cho tôi lại suy nghĩ về cái việc đó nữa, hai mắt của cô bé đảo quanh một vòng cô liền ngay nghĩ ra được một ý tưởng hay, Thiên Vũ lập tức đề ra ý muốn đưa tôi đi thăm quan tòa thành có tên ‘Thương Viễn’ này.

Thương … Viễn Thành? lại nữa rồi… xuất hiện một cái tên nghe rất quen thuộc…

Khi nghe được cái tên đó, tôi trong nháy mắt sinh ra một loại cảm giác như đã từng nghe nói tới nó, từ những thời gian qua, liên tục sinh ra cái cảm xúc như vậy khiến cho tôi rất hoang mang, trong lòng nhất thời có chút bàn hoàn tràn đầy sự lo âu.

“Sao vậy Nguyễn huynh? Có gì không ổn sao?”

Nhận ra thần sắc lúc này có chút không được bình thường của tôi, Thiên Vũ quan tâm lo lắng hỏi.

“Không, không có gì, chúng ta nên đi thôi.”

Nhận ra mình đã đứng ngẩn người từ nãy giờ, tôi lập tức lấy lại tinh thần sau đó vội vàng nói, khi nói xong tôi liền hấp tấp nhấc chân chạy ra ngoài.

“…”

Mà Thiên Vũ ở phía sau vẻ mặt đầy suy tư quan sát cái bóng lưng vội vàng của tôi, một lúc sau đó Thiên Vũ không nói gì cũng chậm rãi đuổi theo phía sau.

Ban đầu tôi không dự tính đi theo Thiên Vũ một phần là vì trong lòng tôi vẫn còn rất e ngại cô bé này.

Nhưng mà khi nghe nói tới cái tên Thương Viễn, trong lòng tôi bỗng có một suy nghĩ kết hợp với ý tưởng hoang đường ở trước đó của tôi, khi mà tôi đọc được đoạn tin nhắn của ‘lão nhìn trộm’ gửi cho tôi ở trên màn hình điện thoại.

– Có lẽ nào…không, vẫn còn quá sớm để tùy tiện đưa ra kết luận như vậy được, vẫn là nên tìm hiểu kỹ càng hơn trước khi kết luận.

Với cái suy nghĩ đó, tôi liền lập tức thay đổi suy nghĩ của mình, quyết định cùng với cô bé ‘Thiên Vũ’ này đi ra ngoài, vì tôi cần một chứng thực một việc.

Sau đó Thiên Vũ đã dẫn tôi đi một vòng khắp toàn bộ tòa thành Thương Viễn này, tôi phải thừa nhận thành phố này thực sự vô cùng tráng lệ và rộng lớn, phải nói riêng một phần nhỏ của nó đã to gần bằng cả một thành phố sài gòn của quê nhà tôi rồi.

Với kích thước to lớn thì tất nhiên số lượng nhân khẩu cũng vô cùng nhiều, trên con đường đi tràn ngập vô số người dân qua lại và với người dân đông đúc cùng sinh sống ở trong một nơi, thì bình thường có lẽ sẽ khiến cho người ta cảm thấy là một nơi chật chội đi.

Tuy nhiên với cơ sở hạ tầng đường phố cùng với nhà cửa được thiết kế quy hoạch rõ ràng, khu trung tâm được chia theo như bàn cờ với những còn đường rộng đưa thẳng dẫn tới trung tâm và vỉa hè rộng rãi hình ô vuông hoặc là chữ nhật, cây xanh thì được trồng khắp nơi mang không khí mát lạnh.

Thì nó làm người ta cảm thấy rất thoải mái không hề thấy chật chội một chút nào và vừa khiến người thấy rất thư thản, sinh ra cảm xúc muốn tận hưởng, muốn chậm rãi ra ngoài đi bộ thích thú quan sát khắp nơi thay vì ru rú ở trong nhà.

Và người dân ở đây ai cũng rất dễ mến thân thiện, trên mặt luôn treo một nụ cười xuất phát từ nội tâm không hề có một chút sự giả tạo nào, mỗi cử chỉ đều rất cởi mở thiện lương không hề có sự tư dục.

Khi nhìn thấy được cái cảnh tượng này, trong nhất thời tôi đã nghĩ là mình vừa nhìn thấy khu vườn địa đàng hoặc là thế ngoại đào nguyên ở trong truyền thuyết rồi.

Bởi vì cái cảnh tượng như vậy, đã gần như đã không còn tồn tại ở thế giới trước của tôi, nhất là ở thời gian một thập kỷ gần nhất.

Nhất thời làm nội tâm tôi sinh ra một sự xúc động khó nói thành lời, chỉ ngẩn người tại chỗ ngắm nhìn cảnh tượng này.

“Thế nào hả Nguyễn huynh? Thương Viễn Thành này tuyệt vời lắm đúng không?”

Thiên Vũ nhìn tôi ngơ ngác ngắm nhìn người dân xung quanh, cô bé liền làm ra vẻ mặt tràn đầy sự tự hào hỏi tôi.

“Ừm, nó tuyệt vời hơn rất nhiều so với bất cứ tòa thành nào mà tôi biết.”

Tôi cũng không nói dối Thiên Vũ bởi vì từ khi cha sinh mẹ đẻ ra cho tới bây giờ thì tôi có bao giờ gặp một tòa thành nào đâu.

Ở thế giới mà tôi sinh sống, đã sớm không còn sử dụng khái niệm ‘tòa thành’ nữa mà là thành phố, cho dù có thì cũng chỉ là mấy thứ đồ di tích lâu đời dùng để du khách du lịch đến thăm quan mà thôi, cùng với tòa thành này căn bản không thể nào so sánh bằng, cho nên việc tôi nói như vậy cũng không hề là sai.

“Đi thôi, Huynh theo ta tới chỗ này..”

Thiên Vũ nghe vậy bỗng trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi sau đó như thể đã quyết định gì đó, liền đã nói với tôi là muốn đưa tôi đi tới một nơi.

“Khoang…”

Cũng không đợi tôi có đồng ý hay không, Thiên Vũ liền đưa tay dùng sức lôi kéo tay tôi đi theo mình.

“Khoang đã! cô muốn đưa tôi đi đâu!?”

“…”

Thiên Vũ không hề trả lời câu hỏi của tôi, nhưng tốc độ di chuyển của cô bé đang càng lúc càng nhanh.

Đợi cho tới khi tôi nhận ra thì cô bé đã không còn đơn thuần ‘đi bộ’ nữa mà đã chuyển sang chạy luôn, hơn nữa cô bé chạy vô cùng nhanh tôi cảm thấy như thể là đang bay vậy, tốc độ này có so sánh với tốc độ chạy của một con báo châu phi rồi.

Mà chân của tôi do Thiên Vũ chạy vội mà gần như đã bay ra khỏi mặt đất luôn rồi, tôi hoàn toàn biến thành một con diều nhỏ đang bay lơ lửng ở bên cạnh cô bé.

“Chờ đã! chờ đã!! Thiên Vũ khoang đã! Không cần vội vậy! Nếu như đụng trúng người thì sao!? đừng có chạy, mau dừng lại mau!!”

Vì tốc độ chạy của cô bé thực sự quá nhanh, tôi sợ hãi cô bé có thể sẽ đụng phải một ai đó, nguyên nhân là với cái tốc độ khủng khiếp nếu này lỡ như không may đụng trúng phải ai đó, thì cơ thể của người kia tuyệt đối sẽ thịt nát xương tan, vỡ nát thành nhiều mảnh.

“Coi trừng phía trước! ở phía trước có người kìa!!”

Ông trời giống như muốn đối nghịch với tôi vậy ấy, tôi vừa mới nói xong thì ở phía trước mặt chúng tôi liền xuất hiện một đám đông.

Số lượng người dân ở phía trước quá đông đúc hoàn toàn phủ kín cả mặt đường, căn bản không có một chút không gian nào đủ lớn để cho một người hay xe ngựa chạy qua được, trong hoảng sợ tôi vội vàng kêu lớn bảo cô bé dựng lại gấp.

Nhưng Thiên Vũ giống như không nghe thấy được của tôi nói hoặc có lẽ là cô bé không muốn nghe.

Ở phía trước xuất hiện đám đông ngăn chặn đường đi, ánh mắt hờ hững của Thiên Vũ liền thay đổi, nó trở nên sắc nhọn hơn tỏa ra hàn quang tựa như thể một lưỡi kiếm sắc bén.

Rầm!

Sau đó chỉ với một cái dậm chân của mình, mặt đất phía dưới lập tức nát vỡ ra một cái vết nứt nhỏ xung quanh bàn chân, đầu ngón chân cô co lại mũi chân chạm vào mặt đất, còn gót chân thì nhón lên chỉ thẳng lên bầu trời, mà cả cơ thể của Thiên Vũ hơi hạ thấp xuống tựa như thể một mũi tên đang chuẩn bị phóng ra ngoài.

Ngay sau đó, Thiên Vũ lẫn bản thân tôi theo một tiếng vèo vang lên liền đột ngột biến mất tại chỗ, rồi chưa đầu nửa giây cả hai chúng tôi lập tức xuất hiện ở phía đầu bên kia của đám đông.

Tại trong một nháy mắt đó, tôi đã nhìn thấy không gian xung quanh tầm mắt tôi giống như bị một cách bạo lực biến đổi nó lại vậy, đem nó uốn cong lại thành một cái hố tròn nhỏ ở trước mặt tôi khiến cho tôi bị hoa mắt không nhẹ, trong lòng cho rằng mắt mình có vấn đề rồi.

Rồi một giây sau, đợi khi lấy lại tinh thần tôi liền hoảng hốt nhận ra, đám đông ở trước mặt mình đã biến mất, bọn họ một cách bất ngờ xuất hiện ở phía lưng chúng tôi.

‘Không đúng, là chúng ta xuất hiện ở trước họ.’

Thì ra tại trong một nháy mắt đó ở tôi còn chưa phản ứng rốt cuộc có chuyện gì, Thiên Vũ liên đã đem tôi ‘xuyên’ thẳng qua đám đông theo đúng nghĩa đen, một cách nhẹ nhàng vượt qua ‘chướng ngại vật’ mà không hề dẫn tới một chút sự việc gì nghiêm trọng.

Đợi đến khi tôi lấy lại tinh thần, Thiên Vũ vẫn không dừng lại tiếp tục lôi kéo tôi đi theo, mà tôi thì chỉ có thể bị động ‘bay’ theo cô bé, chờ cho tới khi Thiên Vũ cuối cùng cũng chịu dừng lại thì hai người chúng tôi đã chạy tới một cánh rừng nhỏ.

“Hô hô ~ hô ~”

– Về sau dù có chết, thì tuyệt đối cũng sẽ không để Thiên Vũ ở bất kể là hình thức nào để cho cô bé này mang mình di chuyển!

Yếu ớt dựa người bên cạnh một cái thân cây, trong khi trong lòng âm thầm thề một câu, tôi đang một cách điên cuồng thở gấp cố gắng hít thở hấp thu không khí xung quanh để lấy dưỡng khí, đầu óc của tôi lúc này đang rất choàng váng và đau đầu, mà dạ dày lại đang điên cuồng kêu gào lên, nó tựa như thể muốn tôi nôn ra những gì còn ở trong bụng.

Tình hình của tôi lúc này, nó không khác gì là một người vừa trải nghiệm thử trò chơi tàu lượn siêu tốc vậy, còn là trong tình huống không hề có hệ thống an toàn có nguy cơ đi bán muối cực cao, cho nên khi Thiên Vũ dừng lại, tôi giống như cảm thấy mình vừa may mắn thoát khỏi tay của thần chết vậy đó.

“Đây là nơi nào?”

Chờ khi tôi phục hồi lại bình thường, liền hoang mang hỏi Thiên Vũ, rốt cuộc là cô bé đã mang tôi tới chỗ nào.

“Huynh đi theo ta liền sẽ biết thôi.”

Thiên Vũ chỉ thần thần bí bí nói, mà cũng vì cách nói che giấu như vậy khiến tôi bỗng sinh ra cảm xúc kích động, cảm giác này giống như năm xưa khi còn nhỏ cùng những người bạn bè khám phá nhưng nơi bỏ hoang không người vậy, vừa nghĩ lại cũng thật khiến người hoài niệm mà, cái gọi là tuổi thơ.

Khi hai chúng tôi đi xuyên qua cánh rừng, thì một tòa nhà, ấy không đúng, phải nói là một tòa điện thờ mái vòm bị bỏ hoang, ngoại hình của cái nhà thờ này có phần nhìn khá tương tự với mấy tòa nhà thờ thiên chúa mà tôi hay nhìn thấy ở trên mạng, chỉ là mức độ quy mô cùng với độ tráng lệ thì gấp nhiều lần so với cái ở thế giới của tôi.

“Thiên Vũ, nơi này là nơi nào vậy? Chỗ này nó trông giống như là một nơi đáng lý ra là không nên bị bỏ hoang như vậy phải.”

Đi theo sau Thiên Vũ bước vào bên trong nhà thờ, khi bước vào bên trong tôi lập tức nhày thấy một sảnh đường rất hoa lệ hoặc là nói, đã từng rất hoa lệ.

Xung quanh hai bên mặt tường đều là những tấm kính đa màu sắc lắp ghép lại với với nhau tạo thành những bức chân dung của một những ‘vị thánh’ nào đó được tôn thờ.

Tuy nhiên do bị bỏ hoang không có người chăm sóc cho nên chúng đã sớm vỡ nát hết, làm mặt đất phủ đầy những miếng thủy tinh nhỏ.

Đồng thời tôi còn nhìn thấy, từ bàn ghế, đèn treo tường đèn treo trần, cho tới những bức tượng , chúng nó đều ẩn chứa giá trị nghệ thuật cực cao, người nghệ nhân tạo ra chúng nó chắc chắn đã đổ rất nhiều công sức để chế tạo chúng.

“Nơi này trước kia được gọi là ‘Giáo Hội Của Đức Tín’, nó đã từng là một tổ chức tôn giáo lớn nhất Thương Viễn Thành, nghe đồn rằng cái giáo hội này từng đạt tới số lượng hơn năm ngàn thành viên, nhưng một vài lý do không rõ cụ thể, cái giáo hội này ở tại chín năm trước đã giải tán và nơi này cũng bị bỏ hoang, kể từ đó không có ai quay lại nơi này nguyên do vì xuất hiện lời đồn bị quỷ ám.”

Thiên Vũ lúc này lắc đầu đáp lại, cô bé sau đó dẫn tôi đi vòng qua phía sau, đi tới một cái một cái cánh cửa gỗ mục nát ở không xa nơi này.

“Như vậy tại sao nó lại giải tán?”

Nhìn những tác phẩm nghệ thuật bị vứt bỏ hoang phí như thế, tôi có chút tiếc hận, đồng thời vì sự tò mò của mình tôi liền hỏi Thiên Vũ nguyên nhân cụ thể tại sao mà giáo hội của đức tín này giải tán.

“Ta cũng không rõ, trong thành cũng có xuất hiện rất nhiều cách nói, nhưng phần lớn đều là những lời đồn thổi truyền tai nhau mà không có chứng cứ nào chứng thực, mà khi có người hỏi các thành viên nội bộ của nó thì bản thân họ cũng không rõ nguyên do, vậy cho nên lý do vì sao giáo hội giải tán thì tới bây giờ, nó vẫn không có lời giải đáp.”

– Thật đáng buồn làm sao, những thứ tuyệt vời nó luôn bị người vứt bỏ như thế này..

Tôi cúi người từ dưới mặt đất nhặt lên một miếng thủy tinh nhìn đẹp mắt, nhìn thấy vết bụi phủ đầy ở trên nó, tôi nhẹ giọng cảm thán một phen.

Cho dù đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra từ trong bầu không khí của nơi này, cảm nhận được một cảm giác linh thiêng thần thánh, khiến người khi bước vào trong cảm thấy một sự an lòng khiến nội tâm hoang mang lo lắng của người được an tâm, nhẹ lòng nói ra những tội lỗi của mình, để tìm kiếm được sự tha thứ cùng với mong muốn được cứu rỗi.

“Đi thôi nào Nguyễn huynh, đợi đến khi huynh thấy được nó ta chắc chắn huynh sẽ thích nó cho xem.”

Khi mở ra cánh cửa để là phía đằng sau là một cái bậc thang dài hình vòng tròn nối thẳng lên phía trên, trước khi đi Thiên Vũ một cách thích thú cười cười rồi bí hiểm nói, mà tôi nghe vậy trong lòng cũng bắt đầu có chút mong đợi.

Mất thêm một một vài phút, chúng tôi cuối cùng cũng leo lên được tới phần cuối của cầu thang, ở trước mặt tôi xuất hiện một cái cánh cửa gỗ.

“Tới rồi, đây là nơi ta muốn cho huynh xem.”

Thiên Vũ đưa tay chạm vào cánh cửa, ở trước kia mở cửa cô bé quay đầu mỉm cười nói với tôi, ngay sau đó, theo cánh cửa được chậm rãi mở ra, một khung cảnh tuyệt đẹp xuất hiện ở trước mặt tôi.

“Để ta giới thiệu lại một lần nữa, chào mừng huynh đến với Thương Viễn Thành, tòa thành của những bài ca, rượu và thương mại, tòa thành của sự tự do.”

Xuất hiện trước mặt tôi, chính là một cái sân thương xinh đẹp, khắp nơi được người tỉ mỉ trang trí, từ những chậu cây treo ở trên mái nhà, bên cạnh là một cái hàng rào trắng với những sợi dây mây xanh tươi bám chắc trên đó và chúng nó đều được cắt tỉa chu đáo từng chi tiết không khiến cho người nhìn thấy khó chịu.

Những chiếc bàn ghế được sắp xếp một cụ thể rõ ràng, không để làm vướng víu tầm mắt của người xem và cũng không lấn chiếm không gian của sân, để sân được rộng rãi có không gian thoáng mát để thư giãn.

Và đặc biệt nhất phải nói, không gì khác chính là cái tầm nhìn ra ngoài tuyệt vời của nó, ở từ chỗ này tôi có thể nhìn thấy bao quát toàn bộ mọi thứ của Thương Viễn Thành, có thể quan sát thấy các tòa nhà cùng người dân của nó dưới tia ánh sáng bình minh tuyệt đẹp đang dần lặn xuống.

– Thật làm người yên bình…

Trong nháy mắt tôi đã suy nghĩ như vậy, bởi vì nơi này thật sự quá làm người thoải mái và thư giãn, nó khiến cho con người ta sinh ra xúc động muốn được di chuyển tới nơi này để sống.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết: Nhật Ký Thăng Cấp Của Hoang Thần sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.