Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý Lực

Tiểu thuyết gốc · 4047 chữ

Chương 19: Ý Lực

“Tiểu thư, chuyện của sáng ngày hôm qua là sao vậy?”

Hạ Vũ nhìn tôi, cảm thấy tiểu đệ đệ này trong thời gian ngắn sẽ không để ý điều gì xảy ra xung quanh, vậy là cô nhân lúc tôi đang ngẩn người, liền đã tiến tới bên cạnh Thiên Vũ và nhỏ giọng hỏi với cô bé một câu đầy khó hiểu.

Không đợi Thiên Vũ đáp lại, Hạ Vũ nói tiếp.

“Sáng ngày hôm qua, tiểu thư đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng nhà ta, ngài đưa cho ta mảnh giấy này rồi không nói gì mà rời đi, ta thực rất khó hiểu, mong tiểu thư giải thích cho.”

Khi nói Hạ Vũ từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy nhỏ, ở trên mảnh giấy đó có viết, [Sáng ngày mai khi mặt trời vừa sáng, hãy tới nhà thờ tìm ta.]

Và sáng ngày hôm nay cô đã đến nhà thờ như những gì trong tờ giấy đã viết, tuy nhiên người mà cô gặp được lại không phải là tiểu thư của mình, mà chính là tôi còn tiểu thư lại vô cùng bất thường giải thích là mình ngủ quên.

Tiểu thư Thiên Vũ nếu như có thể ngủ quên không tới đúng như đã hẹn, cô khi nghe được cái tin này, thì cảm thấy cái tin tức thế giới đã đến ngày tận thế nó còn nghe đáng tin hơn nhiều.

“…”

Đáp lại cô chính là vẻ mặt mỉm cười không thay đổi của Thiên Vũ, cô bé chậm rãi đưa tay cầm lấy tờ giấy sau đó trước sự ngỡ ngàng của Hạ Vũ, mảnh giấy một cách thần kỳ trở nên khô héo đi, rồi nó sau đó hóa thành những mảnh vụn giấy nhỏ bé cuối cùng theo làn gió thổi qua bay đi.

Khi làm xong Thiên Vũ đã nói với Hạ Vũ thế này.

“Không có gì đâu Hạ Vũ tỷ, chỉ là… một phương án phòng ngừa mà ta đã chuẩn bị đó mà, tỷ không cần phải để ý.”

Nói xong Thiên Vũ cũng không để ý Hạ Vũ lộ ra sắc mặt nhăn nhó không hiểu rốt cuộc ý tiểu thư Thiên Vũ nói như vậy là sao, cô bé chậm rãi đi tới gần tôi.

Vài phút sau đó…

– Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này trời!?

Tôi cúi đầu nhìn xuống thanh búa chiến khá dài nằm ở trong hai tay của mình, rồi lại ngước đầu nhìn lại Thiên Vũ vị còn được biết tới là nhân vật chính, đang đứng ở phía đối diện làm ra nét mặt hớn hở cười tươi đối tôi.

Mọi việc diễn ra thật sự quá nhanh, tôi còn chưa nhận ra thì đã phát hiện mình đã đứng ở đây rồi.

Một phút trước đó, tôi nhớ là mình vẫn còn đang chấn động với cái tin tức động trời mà mình phát hiện, khi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, trong hoảng hốt thì tôi đã bị cô bé này lôi kéo đi tới giữa võ đài, rồi trong mơ hồ bị cưỡng ép chọn lựa một cây vũ khí vừa tay và trong mơ hồ chấp nhận một trận tỷ thí.

“Tạm dừng một chút! Từ lúc nào ta đồng ý tỷ thí với nhóc rồi!!?”

Không nói về bản thân tôi không hề có một chút kinh nghiệm chiến đấu gì và cũng chưa từng được rèn luyện về võ thuật, riêng mỗi cái việc đấu với nhân vật chính thôi cũng là bất khả thi.

Nếu Thiên Vũ thực sự chính là nhân vật chính, như vậy tôi biết rõ sự lợi hại của cô bé, biết rõ cô bé này vô cùng đáng sợ trong đánh nhau, đó khác gì là tự sát, cho nên tôi vội vàng muốn ngừng lại trận đấu.

“Hm? Nguyễn huynh cũng kỳ quá à nha ~ không phải lúc ta hỏi ý của huynh, thì huynh cũng đã ‘gật đầu’ đồng ý giúp ta rồi mà, có phải không Hạ Vũ tỷ?”

Thiên Vũ nghe vậy lập tức tỏ ra rất bất mãn, cô bé bĩu môi nhìn tôi nói sau đó quay đầu mà hỏi Hạ Vũ, người lúc này đang đứng ở đằng xa làm trọng tài cho trận tỷ thí này.

“Đúng vậy.”

Hạ Vũ rất vô ngữ nhìn chăm chú vào Thiên Vũ, trong lòng tự hỏi làm sao tiểu thư của mình có thể mặt dày nói ra được cái câu như vậy trời, tuy nhiên mặc cho trong lòng phun tào, cô vẫn phối hợp gật đầu với Thiên Vũ.

“…”

Tôi tức khắc vô ngữ nhìn thẳng khuôn mặt của hai cô nàng này, cái lời này nó hình như không khớp với trong ấn tượng của tôi lắm.

Theo tôi nhớ rõ, là mình hình như lúc đó đang sững người rồi Thiên Vũ lặng lẽ đi tới bên cạnh tôi nói cái gì đó, rồi cũng mặc kệ tôi có đồng ý hay không trực tiếp đem cái đầu tôi lôi kéo tạo thành cái gật đầu, phần còn lại thì nó ở như trên.

Khoang đã!! chẳng phải là đây hành vi cưỡng bức vô lý sao!?

“Hahaha! Không cần phải để ý chi tiết nhỏ đâu Nguyễn huynh!”

Thiên Vũ tất nhiên cũng nhận ra ánh mắt đầy u oán của tôi, cô bé biết tôi đã nhớ lại mọi thứ, thế là Thiên Vũ cười cười như thể không có chuyện gì to tát, rất vô tâm mặc kệ cảm xúc của tôi lúc này rất bất mãn.

“Haizz ~ thôi được rồi, đánh thì đánh.”

Người xưa thường có câu ‘Đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở tươi nụ cười’, tuy rằng nụ cười của Thiên Vũ làm tôi sinh ra xúc động, rất là muốn đấm cái bản mặt cho một trận nhớ đời, nhưng chuyện đã thành ra thế này dù không muốn sợ cũng không được, hết cách tôi chỉ có thể thở ra một hơi dài.

Thiên Vũ thấy tôi thỏa hiện liền vui vẻ mỉm cười, cô bé tất nhiên sẽ không muốn tôi đánh với cô trong trạng thái bất mãn như vậy, cô biết rõ vẫn cần thiết tạo ra một chút động lực để tôi có tinh thần hăng hái hơn, thế là Thiên Vũ nói.

“Chà ~ đừng bất mãn như vậy chứ, thật ra trận tỷ thí này, mang tới chỗ tốt không nhỏ cho huynh lắm đó.”

“Chỗ tốt?”

Tôi lập tức cảm thấy hứng thú

“Đúng vậy! Nếu như huynh có thể đánh thắng ta, thì ta… có thể để cho huynh đưa ra bất cứ một yêu cầu nào với….”

“Hạ Vũ tỷ!”

Thiên Vũ tựa như nhà ảo thuật đứng tại chỗ xoay tròn một vòng, sau đó cô bé sắc mặt hớn hở vươn ra, không biết từ nơi nào lấy ra một cây pháo giấy ăn mừng, từ trong bắn ra đống kim tuyến rời vào người Hạ Vũ, người lúc này vô cùng ngây người khi nghe được cái tin này.

“Cái gì!?”

“Cái gì!?”

“Không được!”

Hai tiếng nói cùng lúc vang lên, tuy nhiên ở trong đó có một âm thanh đầy sự hưng phấn và mong chờ của tôi, một âm thanh còn lại chính là chấn động và kinh hãi không thể tin được của Hạ Vũ.

“Tất nhiên, là không thể yêu cầu làm chuyện gì đó quá đáng rồi, như là giết người chẳng hạn, nhưng mà Nguyễn huynh, huynh không muốn nhìn thấy Hạ Vũ tỷ trong bộ đồ ‘nàng thỏ’ hay là ‘sườn xám’ sao? Hãy suy nghĩ tới với cái cặp giò đẹp đó của tỷ ấy lúc ở trong những bộ trang phục đó đi…”

Thiên Vũ lúc này tựa như hóa thành ác ma ở bên tai vậy, không ngừng thì thấm trêu chọc kích động dục vọng của tôi, khiến tôi máu dồn lên não, huyết mạch sôi sùng sục vì hưng phấn, phấn khích.

“Thật ư!?”

Tôi thì không nói, làm một thằng đực rựa nam tính đúng nghĩa, đối với nữ tính theo đuổi cùng với thích thú là chuyện bình thường, hơn nữa, hai bộ trang phục kia lại mang một sự hấp dẫn và lôi cuốn đến không tưởng với các cánh đàn ông, nên việc tôi phấn khích như vậy rất dễ hiểu.

Mà về phần Hạ Vũ thì ngược lại, cô vừa kinh vừa giận và vừa sợ, kinh hãi vì không nghĩ là tiểu thư lại lấy tự ý lấy cô ra làm phần thưởng, giận dữ vì tiểu thư xem cô chỉ như là một mặt hàng để trao đổi đem ra đánh cược mà hoàn toàn không hề để ý tới cảm xúc cũng như nhân quyền của cô.

Một mặc khác là sợ hãi, vì bản thân cô là người đã đính hôn, tuy rằng tôi trong mắt cô chỉ là một đứa trẻ nên không có cảm giác gì khác thường, cô chỉ nhìn nhận tôi như một đứa em của mình mà thôi.

Nhưng mà không thoát khỏi sự thật tôi là một nam tính và cô là một cô gái ‘trinh nữ’ sắp sửa lấy chồng, còn chưa thành hôn với chồng mà đã đi ‘lộ thịt’ với một nam tính khác, như vậy sau này cô còn mặt mũi nào để ăn nói với người chồng tương lai của mình nữa chứ.

“Không, ta…”

Khi suy nghĩ vậy Hạ Vũ trong lòng liền quyết tâm ngăn cản cái việc ngu ngốc này lại, tuy nhiên lời chưa nói hết ra thì cô đã ngay lập cứng họng lại, bởi vì cô nhìn thấy khuôn mặt cười cười của tiểu thư đang lặng lẽ liếc nhìn về phía mình.

Tuy rằng mặt của tiêu thư khi đang cười nhìn rât đẹp, nhưng Hạ Vũ không hiểu sao, lại cảm thấy tiểu thư lúc này rất đáng sợ, nó mang tới cho cô một luồng áp lực vô hình đầy khó thở.

Hô ~ hô ~

Hô hấp trở nên khó khăn hơn, hít thở bất giác dồn dập hơn rất nhiều, khi nhìn thấy đôi mắt này Hạ Vũ cũng lặng lẽ ngậm miệng lại, không nói thêm và cũng không dám nói ra, trong lòng bao phủ bởi sợ hãi cùng lo lắng, sắc mặt của cô cũng theo đó trở nên tái nhợt trắng bệnh lại.

Thiên Vũ cười cười nhìn thấy cả người Hạ Vũ đang run rẩy, cô tựa như thể một con thú nhỏ tỏ ra sợ hãi khi bị một thứ gì đó rất khủng khiếp nhắm vào mình vậy, cô bé trên mặt mỉm cười không thay đổi lặng lẽ quay đầu trở về nhìn tôi.

Mà tôi trong lúc say mê với với trí tưởng tượng cảnh Hạ Vũ mặc trang phục nàng thỏ, thì đã không hề hay biết hay là phát giác ra biểu hiện bất thường trên người Hạ Vũ.

“Được rồi! ta sẵn sàng rồi!”

Hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại, tôi nâng lên thanh búa chiến trong tay rất bình tĩnh nói, tựa như thể Hạ Vũ mặc để lộ cặp giò của mình, không hề khiến cho tôi có sinh ra một chút nào hứng thú.

Tuy nhiên cả hai nữ tính đứng ở đây, họ đều có thể rất rõ ràng nhìn ra được cái sự phấn khích mong chờ lộ ra ở trên khuôn mặt của tôi, đồng thời cái tinh thần vô cùng hăng hái không thể chờ được toát ra ở trên người.

“Tinh thần phải như vậy chứ!”

Thiên Vũ thấy vậy lộ ra nụ cười hài lòng, đây mới là điều mà cô muốn.

“Nếu vậy thì, ta sẽ nên bắt đầu với…”

Khởi đầu thì Thiên Vũ không vội vàng ra tay, cô đưa ngón tay vuốt cằm nhìn tôi tự hỏi mình nên ra đòn như thế nào cho phù hợp.

Mà tôi không kiên nhẫn tới vậy chờ người ta ra chiêu trước, còn chưa chờ Thiên Vũ nói hết câu, thì tôi đã ngay lập tức xách theo búa chiến lao thẳng tới trước người Thiên Vũ, tiên phong mở đầu trận đánh.

Tiên phát chế nhân, Tiên hạ thủ vi cường, hai câu nói này tôi vô cùng rõ ràng, mà bản thân tôi biết rõ Thiên Vũ rất mạnh, nếu không sớm trước tiên chiếm được tiên cơ bị động để cho Thiên Vũ ra tay, thì chắc chắn sẽ bị đánh rất thê thảm.

Và với cái cơ thể sau khi đã được cường hóa rất nhiều lần của tôi, khoảng cách mười mét chỉ cần trong nháy mắt là đã có thể chạy tới, khi đã tiếp cận được Thiên Vũ, tôi lập tức nâng búa nhắm vào người cô bé bổ xuống.

Thấy cây búa lớn sắp đập xuống người mình, Thiên Vũ chẳng những không có bất cứ lo lắng nào, mà sắc mặt còn ngược lại lộ ra vẻ cười tươi.

“Lực…”

Theo đó tôi thấy Thiên Vũ vươn ra lòng bàn tay của mình và chỉ với một chữ được thốt ra, tôi ngay lập tức cảm thấy một cái lực đẩy khủng khiếp từ trên người Thiên Vũ giải phóng ra, lực đẩy nó mạnh tới mức lập tức đã đẩy bay tôi lui ra xa cả hơn chục mét.

“Hộc ~ vừa rồi..có phải là Ý Lực của Tu giả?”

Cái lực đẩy vừa rồi hình như hề không có một chút sát thương nào, với cơ thể mạnh mẽ của mình, tôi chỉ thở ra một hơi rồi cả người dính đầy bụi bẩn nhẹ nhàng từ dưới mặt đất đứng lên.

Tuy nhiên tôi không để ý những thứ đó, thứ mà tôi chú ý hiện tại, chính là cái đòn mà Thiên Vũ đã dùng để đánh bay tôi, theo như trong ấn tượng của mình, đó hính như là một chiêu thức trong một những cái hệ thống sức mạnh của thế giới ‘Chúa Tam Thi’ này, Tu Giả.

“Không ngờ Nguyễn huynh cũng biết về nó, Ý Lực.”

Thiên Vũ hơi ngạc nhiên tôi có thể nói ra chính xác cái tên đòn mà mình vừa sử dụng, cờ hình như chỉ ngoại trừ hơi chút ngạc nhiên ra thì Thiên Vũ giống như không quá chấn kinh lắm khi nghe được tôi nói vậy, tựa như thể cô bé đã sớm dự đoán ra có tôi có thể đã biết về những cái này.

“Đúng vậy, vừa rồi ta sử dụng chính là Ý Lực, sức mạnh của Tu Giả, một tồn tại tựa như là Thiên Địa Chi Ý.”

Khi mà Thiên Vũ dứt lời, tôi hình như đã mơ hồ nhìn thấy được một cái tấm màn chắn vô hình xoay chuyển xung quanh người Thiên Vũ, nó tựa như thể là một tấm kết giới, một lớp khiên chắn bất bại không có góc chết, tồn tại để nhằm ngăn chặn bất cứ sức mạnh ngoại lai nào tiến vào, đồng thời cũng dùng để tu giả công kích.

Rầm!

Theo sự xuất hiện của Ý Lực, mặt đất xung quanh người Thiên Vũ không ngừng sụp đổ vỡ nát ra một cách điên cuồng, trở thành nhiều mảnh vỡ nhỏ, hình thành một cái vòng tròn nhỏ lớn ngang bằng với kích thước của tấm kết giới vô hình.

Tu giả, là những người lựa chọn cắt đứt đi hồng trần, lấy ý niệm gọi Ý Lực để tìm hiểu chân đạo của thế giới, từ đó hiểu rõ chân lý ẩn chứa ở trong đó, thuận theo ý chí của thiên, từ đó học được cách sử dụng ý niệm của bản thân mà có thể vận chuyển và sử dụng được sức mạnh vô cùng vô tận to lớn của thiên địa như ý mình, thậm chí sáng lập thay đổi pháp tắc của thế giới.

“Tấn công trước đã là của huynh rồi, vậy thì bây giờ, tới lượt ta.”

Thiên Vũ mỉm cười, khi nói xong cô bé lại lần nữa vươn ra lòng bàn tay đưa nó nhắm về phía tôi.

Không ổn!

Thấy vậy tôi lập tức biết rõ muốn ra tay, cần thiết nhanh chóng thoát khỏi vị trí hiện tại.

“Lực!”

Không đợi tôi kịp hành động, theo Thiên Vũ thốt ra một từ, ngay lập tức tấm chắn đó mở rộng, điên cuồng vươn dài ra lao thẳng hướng về chỗ tôi, theo đó trên đường đi nó còn đem cả mặt đất đập vở vụng thành nhiều mảnh, các mảnh vở sau đó cũng đi theo lực đẩy của Ý Lực không ngừng lao thẳng về chỗ tôi.

Những mảnh vỡ của mặt đất, cát đá đồng thời còn có cả lực đè ép của Ý Lực, những thứ này cùng một lúc đánh thằng lên người của tôi, cả người tôi khi đó theo cái lực lượng kinh khủng của Ý Lực đánh bay xa, rồi nó đè ép tôi thẳng vào mặt tường ở phía sau lưng.

AHH -- !!

Tôi hiện tại tựa như một con côn trùng, đang bị một chiếc xe tả đang không ngừng đạp ga tông thằng vào vậy không ngừng đè ép tôi, thề nhất định phải nghiềng nát tôi nát ra như tương mới vừa lòng, bằng không thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi.

– Ấn tượng lắm..

Ngược lại với dáng vẻ thống khổ của tôi, thì Thiên Vũ trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng với thưởng thức, cô biết rõ cái áp lực mà Ý Lực của mình mang tới lúc này, nó đủ mạnh để có thể đem nguyên cả một con voi hoặc là một khối thép dày đè nát thành tờ giấy mỏng, không ngờ cái cơ thể máu thịt của tôi có thể chịu được.

Cơ mà, tôi như vậy lại càng khiến Thiên Vũ càng thêm vui sướng, càng thêm hài lòng.

– Cũng nên dừng tay thôi..

Như đã nói, đây chỉ là một trận tỷ thí không phải một trận chiến giết chóc lẫn nhau, Thiên Vũ cũng vạn lần không muốn tôi chết, ra tay quá nặng dẫn tới đối phương tàn tật thì rất không tốt, thế là cô chuẩn bị ngừng tay lại.

Ửm?

Nhưng nào ngờ đâu, ngay cái khoảnh khắc cô chuẩn bị thu tay lại thì một việc ngoại dự đoán của cô đã xảy ra.

“Hỡi mặt trời ơi…”

Chỉ thấy dưới ánh mặt kinh ngạc của hai cô gái, tôi vốn không thể nào di chuyển dưới cái áp lực đè ép của Ý Lực đang chậm rãi di động, cách tôi di chuyển từng chút từng chút tựa như một đứa trẻ mới tập đi vậy, chậm rãi chống lại sức mạnh của Ý Lực, cả người mặc kệ cảm giác đau đớn đánh lên người, từng bước một di chuyển thẳng tới trước mặt Thiên Vũ.

“Làm như..ta..sẽ ..dễ dàng…chịu…thua..như vậyyy!!”

Tôi cắn run run thốt ra từng chữ dưới cái lực lượng đè ép đáng sợ của Ý Lực, tôi chậm rãi từng chút thích ứng cái cảm giác khó chịu này, sau đó mỗi một bước dùng hết bình sinh sức lực bước lên tới phía trước một chân, cố gắng tiếp cận Thiên Vũ.

“Cho dù có chết! ta cũng phải nhìn thấy được Hạ Vũ trong bộ ‘Nàng Thỏ’!!”

Cái…!!?

Lời của tôi làm Hạ Vũ vô cùng ngượng ngùng và lại vừa thích thú tự hào, ngượng ngùng bởi vì tôi lại nhắc lại cái vụ trang phục nàng thỏ, Hạ Vũ tưởng tượng bản thân khi ăn mặc cái bộ đồ thấy thẹn đó, nghĩ vậy cô cảm thấy thẹn không nhẹ.

Và cô thích thú vì cái khát vọng của tôi, nó là một cái minh chứng để chứng tỏ và thừa nhận rằng cái mị lực của mình rất cao, khiến tiểu đệ đệ có quyết tâm đến vậy, làm Hạ Vũ cảm thấy rất tự hào với nhan sắc của bản thân.

“Hee ~”

Thiên Vũ nghe vậy bất giác cười lên vì hứng thú, cô cảm thấy như vậy là bởi vì tôi thế vậy mà chỉ vì một cái dục vọng vô cùng đơn giản đó, mà lại có cái quyết tâm lớn đến như vậy, cái đầu óc đơn giản ngoài dự đoán.

“Nguyễn huynh, huynh có quyết tâm đến như vậy chỉ để nhìn Hạ Vỹ tỷ mặc vào bộ ‘Nàng Thỏ’, ta thay tỷ ấy cảm tạ huynh.”

“Và cũng vì hạnh phúc của cả hai người, vậy thì chúng ta quyết định như thế này đi, chỉ cần huynh có thể tại trong năm mét, từ ở vị trí đó bước tới chỗ này đưa tay chạm được vào người của ta thì coi như là huynh thắng.”

“Nếu huynh thắng, Hạ Vũ tỷ trong bộ ‘Nàng Thỏ’ mà huynh khát vọng đó, huynh có thể ngắm nhìn và sờ mó thoải mái, như thế nào!?”

Để tăng thêm một chút độ khó cũng như kịch tính, Thiên Vũ quyết định thay đổi một chút điều kiện, khi nói thì đường cong trên khóe miệng của cô hơi chậm rãi mở rộng một chút, Hạ Vũ đứng ở bên cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng điều đó, cô biết tiểu thư luôn làm cái mặt cười cười giả tạo lúc này đang thực sự cười lên vì vui vẻ.

“Được!! nhất ngôn cửu đỉnh!”

Không ngoài dự đoán của cô bé, tôi không chút nào suy xét kỹ càng mà vô cùng quyết đoán đồng ý, nói đùa, chỉ cần là ai, nếu được có cơ hội được tận tay sờ lên cái cặp giò đó thì dù có khả năng sẽ chết cũng nhất định sẽ đồng ý ngay.

“Hihihi ~ nếu đã như vậy thì Nguyễn huynh…cố gắng lên nha ~”

Mặc cho lời nói vô cùng thiện ý cùng với trên môi nụ cười tỏa sáng tựa như mặt trời, nhưng vẫn có thể phát hiện ra bên trong ẩn giấu khó có thể phát hiện sự ác ý, sau đó Thiên Vũ nhẹ nhàng đem khí tức đã thu liễm của mình hoàn toàn thả ra!

Trong phút chốc.

Giống như thể cửu u huyết ngục đáng sợ hơi thở tràn ngập toàn bộ cả cái sân luyện võ này, bất kỳ ai ở đây đều có thể mô hồ trong ảo giác là bản thân có thể ngửi được mùi máu tanh hôi tràn ngập không khí, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ cùng tuyệt vọng...

Tựa như thực chất sát ý cùng ác ý, tại trong chớp mắt đã bao phủ toàn diện thế giới tinh thần của tôi, đè ép ý chí chiến đấu của tôi khiến tôi phải rơi vào trong cái vũng lầy của sự sợ hãi.

Quái vật.

Không hề nghi ngờ gì, vào ngay lúc này ở trong mắt của tôi, đứng ở đối diện bình tĩnh đứng thẳng ở đó Thiên Vũ đã mất đi hình dáng ban đầu, thay vào đó là một con quái vật vô hình khó có thể dùng ngôn từ từ ngữ để miêu tả.

Khí tức khủng bố mà nó giải phóng ra nhuộm đỏ cả toàn bộ đại địa dưới chân tôi, tựa như bị vô tận huyết trì quấn quanh, bị vô số oan hồn sở bảo vệ xung quanh quái vật khủng bố, cùng với nhân loại hoàn toàn bất đồng.

Gần như chỉ việc là nhìn thẳng vào nó, là có thể khiến lý trí của người đó rơi vào cơn điên loạn, hiểu rõ đối phương là con quái vật chân chính làm người phải từ nội tâm sinh tuyệt vọng không thể nào phản kháng được sự an bài của nó và cũng không phản kháng lại vì sợ phải đối diện với sự tra tấn tàn khốc hơn.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết: Nhật Ký Thăng Cấp Của Hoang Thần sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.