Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy Hiểm Tập Kích

Tiểu thuyết gốc · 3418 chữ

Chương 4: Nguy Hiểm Tập Kích

“Cái này…cái này…”

Nhìn xuống đôi bàn tay hiện đã nhìn nhỏ nhắn của bản thân, tôi trợn mắt há hốc mồm.

Cho dù trước đó tôi đã ngàn tính vạn tính, trong đầu suy đoán tới vô số khả năng có thể xảy ra với tôi khi mà tôi ăn vào cái trái quả mộng đó, nhưng ngàn vạn lần không thể dự tính được cái khả năng phản lão hoàn đồng.

“Dụng ý này… là sao?”

Đầu óc của tôi một cách điên cuồng suy đoán, không ngừng tự hỏi ấn ý đằng sau việc khiến tôi trẻ lại để làm gì? tuy rằng có vẻ ngoài của trẻ con đúng là có một vài lợi thế không nhỏ.

Giúp cho việc trà trộn vào xã hội loài người với văn hóa cùng phong tục xa lạ dễ dàng hơn rất nhiều, do sẽ không có ai mà lại đi sẽ đề phòng và nghi ngờ một đứa trẻ ‘ngây thơ’ cả.

Nhất là phần ngôn ngữ, việc bất đồng ngôn ngữ trong giao tiếp, không thể giao tiếp được với dân bản xứ sẽ thường dẫn tới những vấn đề hệ lụy vô cùng nghiêm trọng đối với tôi.

Nhưng mà, đó phải là chờ khi tôi đã có một chút năng lực tự vệ cái chứ!! bản thân tôi là chỉ là một người bình thường, đến cả cái kỹ năng sinh tồn cơ bản làm sao để sống sót trong tự nhiên tôi cũng không biết do đó khi làm người trưởng thành, khả năng sinh tồn của tôi vốn đã rất thấp rồi.

Bây giờ đã biến thành trẻ con, cái tỷ lệ sống sót đó đang một cách điên cuồng rớt xuống không khác gì chiếc xe lao dốc không phanh vậy!!

“Tình trạng của ta như thế này, nếu lỡ như mà gặp phải dã thú ta làm sao đây hả!? đồ điên!!”

Càng suy nghĩ tôi càng thêm tức giận, tôi nghiến răng nghiến lợi hướng tới trên đỉnh đầu bầu trời la lớn một tiếng.

Rắc - !

Âm thanh cành cây bị đạp gãy truyền tới bên tai tôi, âm thanh này nó lúc này không khác gì là tiếng sấm đánh ngang tai tôi cả, tôi sắc mặt có chút khó coi quay đầu nhìn lại, khi đó tôi không nhìn được kinh hoảng thốt lên.

QUẢ NHIÊN!!!!”

Vừa quay đầu nhìn lại tôi liền lập tức nhìn thấy được một con con hổ khổng lồ, hình thể của con con hổ đó phải to hơn cả một con tê giác, ngoại hình nhìn khá giống với một con con hổ răng kiếm, là một con quái vật con khổng lồ đúng nghĩa và cái con quái vật đó, nó lúc này đang nhìn về phía tôi, trong mắt chứa đầy vẻ khát máu tham lam.

Không ổn, nếu bây giờ không chạy chắc chắn sẽ chết.

Nhận ra khoảng cách của nó lúc này đã rất gần với mình, tôi khẩn trương muốn quay người chạy trốn, nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá quá cao khả năng của bản thân mình rồi, khi vừa đối diện với một quái vật đáng sợ.

Thì phản ứng đầu tiên của tôi không phải chạy trốn hay là dùng cảm chiến đấu với nó, mà chết lặng, đúng vậy là chết lặng, cơ thể của tôi vì quá mức sợ hãi cứ run rẩy đứng im tại đó, mặc cho nội tâm tôi có điên cuồng la hét như thế nào, cái cơ thể nó cũng không hề di chuyển dù chỉ một chút cũng không.

Cử động đi!! mau cử động đi!!

Mà cái con hổ đáng chết đó giống như đã nhìn ra phản ứng của tôi, khi biết rõ tôi lúc này đang rất sợ hãi không thể cử động, nó liền tỏ ra không vội ra tay xử lý tôi, bản năng loài mèo của nó lập tức trổi dậy sinh ra hứng thú muốn chơi đùa với con mồi của mình, ngay trước khi giết chết con mồi.

“Ngươi đùa với ta chắc…”

Đợi khi con hổ hoàn toàn tới gần, phải nói là căn bản đã đứng ở ngay trước mũi của tôi và với một khoảng cách gần như vậy, tôi có thể quan sát được từng chi tiết cơ thể to lớn hùng vĩ của nó, hình thể to lớn của nó mang tới cho tôi một cảm giác như thể là một ngọn núi che lấp bầu trời.

Một cảm giác áp lực nặng nề không thể diễn tả được đè ép lên tâm chí của tôi, tựa như thể có một tảng đá nặng nề đè lên lồng ngực, hô hấp của tôi trở nên khó khăn hơn, tôi có thể nhận thấy mồ hôi đang không ngừng từ trên đầu tôi điên cuồng chảy xuống, khiến cho cả người tôi ướt đẫm như thể mới từ nhà tắm chui ra.

Rừ ~

Như thể cảm thấy thú vị con hổ liền gầm nhẹ một tiếng, tôi cho rằng mình đã sợ hãi tới mức gặp ảo giác rồi, tôi vậy mà có thể từ trên cái mặt hổ của nó, nhìn ra dáng vẻ kiêu ngạo đồng thời cười nhạo và khinh thường, nhất thời tôi bỗng có dự cảm bất thường.

Bốp!!

Sau đó tôi đột nhiên cảm thấy trời đất như đang xoay vòng, một cảm vô cùng đau đớn bên người tôi truyền tôi, tôi biến mình đã bị nó đánh bay, trong khi bản thân còn không nhìn thấy rõ nó ra tay như thể nào nữa.

Rầm!!

Một tiêng va đập lớn vang lên, cả người tôi đập thẳng vào một cái thân cây to lớn không xa đó, tính theo khoảng cách thì con hổ to lớn đã đánh tôi bay xa tới mười mét.

Chỉ là tôi bây giờ khá là ngạc nhiên với bản thân mình, ngoại trừ trên ngươi cảm thấy có hơi nhứt nhói ra thì tôi vẫn bình yên vô sự sau đòn đó, điều này rất không bình thường, vì theo lý mà nói với cái lực đánh như vậy tôi đã lẽ ra phải nổ banh xác rồi mới đúng.

Chậm rãi từ trong thân cây chui ra, tôi có chút không thể tin nhìn cơ thể của bản thân, đây thực sự là cơ thể của mình sao?

“Lẽ nào..là do cái quả đó?”

Ngoại trừ cái này ra thì tôi không thể nghĩ ra được cái lý do nào khác hơn, tôi thật sự không ngờ được, ngoại trừ có thể phản lão hoàn đồng ra, nó vậy mà nó còn có cả công dụng cường hóa cơ thể, thật là một phát hiện đầy kinh hỉ.

Rừ ~

Trong mắt con hổ lóe lên vẻ ngạc nhiên, vì việc này có hơi ngoài dự đoán của nó, tuy rằng một trảo vừa rồi nó dùng không bao nhiêu lực lượng, nhưng với sức mạnh của nó thì một trảo đó không phải là kẻ nào cũng có thể tiếp được, chứ đừng nói là một con người nhỏ bé có thể không thương tích đứng lên.

“Hừ! Súc sinh, một đòn vừa rồi của nếu hôm ta không trả lại ngươi gấp 10 lần, thì hôm nay tên Nguyễn Hoàng ta viết ngược lại!!”

Vừa sợ vừa mừng rỡ vì có được sức mạnh siêu phàm, lần đầu tiên cảm nhận cái ảo giác như thể bản thân không gì không làm được này, làm tâm tình lập tức có hơi chút bành trướng tự và tự tin quá mức, như thể uống vào thuốc kích thích vậy tôi kích động mà lao lên.

Rất nhanh sau đó cái tự tin đó của tôi biến mất không còn một mảnh, phải nói đúng hơn chính là bị con hổ đánh cho không còn một mảnh, tới mức phải tự hỏi nhân sinh.

Bất chấp có được sức mạnh siêu phàm thì bản thân tôi suy cho cùng cũng chỉ là một còn người bình thường không có chút võ nghệ nào trong người, sinh hoạt ở cái xã hội hòa bình mà võ nghệ là không hề cần thiết.

Với mấy cái chiêu thức mèo cào ba chân đó của tôi, ở trước mặt sinh vật đã có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, vì sinh tồn trong tự nhiên mà không ngừng chiến đầu vào sinh ra tử như thể chuyện cơm bữa thường ngày.

Thì tôi không khác gì múa rìu qua mắt thợ, gọi thẳng là muốn ăn đòn.

“AHHH --- !”

Tôi lúc này phải nói là tả tơi bầm đập, toàn thân đều có dấu móng vuốt của con hổ cào lên người, hiện tại tôi đã một lần nữa bị nó một trảo đánh bay ngược ra ngoài, thân mật va chạm cùng với thân cây.

“Quả nhiên, sức mạnh tình bạn hay là vô địch một quyền giết chết boss gì đó, không phải đặc quyền người bình thướng như mình có thể hưởng…”

Tôi sắc mặt vô cùng khó coi chậm rãi đứng lên, vì ngay lúc ở trước mặt tôi vốn chỉ có một con con hổ hiện tại đã biến ra tới tận năm con, chúng nó đều là từ ảo giác tạo ra ở đây chỉ có duy nhất một con là hàng thật, còn về làm sao để có thể phân biệt được đầu là thật hay giả, phần này thì tôi xin đầu hàng.

Chỉ là thật không ngờ, cái con quái vật này không chỉ đơn giản là to xác thôi, mà nó còn sở hữu cả sức mạnh siêu phàm.

“Xem ra, nếu không lấy ra bí thuật gia truyền của nhà ta, thì không thể trừng trị được cái con súc sinh nhà ngươi.”

Khi nói sắc mặt tôi lộ ra vẻ tự tin đắc thắng như thể nắm chắc phần thắng trong tay, và cái biểu hiện tự tin ngoài dự đoán đó, đã làm cho con hổ nhận thấy không thích hợp, nó tức khắc đề cao cảnh giác, toàn thân mỗi bộ phận trên cơ thể tích tụ lực lượng sẵn sàng ứng phó cho bất kỳ chiêu thức nào mà tên nhân loại này dùng ra.

“Xem chiêu!! Ma La Thiên Công Đại Giáng Thiên Như Lai Thần Chưởng!!!!”

Một tiếng hét như thể lôi đình vạn quân tiếng động từ trong miệng tôi truyền ra, tôi khua chân múa tay một vòng rồi đột ngột ném ra một thứ về phía nó.

Mà nó thấy tôi ném vật lạ về phía mình, không chút do dự nhúng người lao tới vật thể không rõ đó vung trảo đánh trả, rất nhanh nó cảm thấy xúc cảm từ móng vuốt truyền lại có chút không đúng.

Rử?

Khi quan sát kỹ hơn nó liền nhìn thấy trong móng vuốt của nó toàn là những thứ kỳ quái, có vẻ là quần áo của con người.

Đợi khi nó ngẩn đầu nhìn lại cái tên nhân loại kia, thì chỉ thấy cái bóng lưng càng lúc càng xa của hắn, cho dù là trí tuệ có kém cỏi tới mấy nó vẫn có thể nhận ra mình bị đã bị lừa, bởi một con côn trùng thấp kém, con hổ ngay lập tức giận dữ gầm lên rồi nó như phát điên đuổi theo bóng lưng của tôi.

Hiện tại đang là thời điểm sống còn, vì sống sót tôi chỉ có thể thở hồng hộc toàn lực chạy một mạch về phía trước, lựa chọn để lại cho tôi không nhiều mà bản thân lại đánh không lại nó, lựa chọn ở lại tiếp tục chiến đấu chính là tự sát, do đẳng cấp của tôi và nó quá chênh lệch nhau.

Nên phương án duy nhất hiện tại của tôi chính là chạy trốn, vì ngoại chạy trốn ra thì tôi không nghĩ là có kế sách nào khả quan hơn nữa.

Cũng vì thế, để có thêm được dù chỉ một chút thời gian tôi cũng từ bỏ cái ba lô của mình, đem nó sử dụng như là một vật chim mồi để đánh lạc hướng, tranh thủ thêm cho tôi một giây ngắn ngủi.

May mắn do cơ thể của tôi đã được cường hóa, dù là ở hình dáng của một đứa trẻ 11 12 tuổi, thì tốc độ của tôi còn phải so với trước kia còn phải nhanh gấp ba lần, ngang hàng với vận động viên điền hàng đầu tiêu chuẩn kỷ lục thế giới.

Chưa đầy ba giây thời gian tôi đã chạy vượt qua một trăm mét khoảng cách.

“Đáng chết!!”

Nhưng việc vui sớm tàn, chưa được vui vẻ bao lâu tôi nhận ra ở phía sau lưng truyền tới một cảm giác như thể bị dã thù nhìn chăm chú, không cần quay đầu nhìn lại, tôi cũng biết rõ, là cái con hổ trời đánh đó đã đuổi tới nơi rồi.

Có cần thiết là phải nhanh như vậy không? rõ ràng thể trọng của nó cũng phải nặng hơn một tấn, ấy vậy mà nó lại có thể đuổi kịp tôi, ở ngay trong cái địa hình rừng rậm khó di chuyển này.

Tôi trong lòng không ngừng chửi mắng, đồng thời vì cố gắng để bản thân có thể chạy nhanh hơn một chút, ra sức đung đưa hai tay của mình nhanh hơn nhiều hơn nữa, nổ lực nâng chân cao hơn và bước xa hơn nữa.

Dùng phương thức gì cũng được, miễn sao là nó có thể giúp tôi chạy thoát khỏi cái con hổ này là được.

Nhưng bất kể tôi có cố gắng như thể nào thì cái cảm giác áp lực đó vẫn không hề biến mất ngược lại còn rõ ràng hơn trước, mà tôi cũng có thể cảm nhận được cái miệng to lớn và bốc mùi hôi thối của nó, đang càng lúc gần với cái đầu của tôi, cũng ở bất cứ lúc nào nhai nát cái đầu óc nhỏ bé của tôi.

“AH --!”

Có lẽ do đã chạy quá gấp hoặc có lẽ bản thân đã quá sợ hãi, tôi không nhìn thấy phía trước một khối rễ cây thô to nhô lên mặt đất, mà chân lúc này đã tôi đá vào nó, nhất thời khiến cho tôi mất đi thăng bằng làm tôi chật vật té ngã một cú thật đau xuống mặt đất.

Lăn lộn trên mặt đất một phen, khi tôi mở hốt hoảng mở mắt ra ngay cái sau cú ngã, ngay tức khắc nhìn thấy cái bộ dạng hung ác của nó, khoảng cách giữa con hổ và tôi chỉ còn có đúng ba mét.

Với cái khoảng cách như vậy đừng nói là một giây, với tốc độ của nó thì chỉ cần một cái chớp mắt là đã có thể xuất hiện ở trước mặt của tôi rồi.

“Ta ..sẽ phải chết ở đây ư?”

Khi thốt ra lời này chính bản thân tôi có chút không thể tin tưởng được, nhưng đây chính là sự thật, cả người vì bị đánh te tua toàn nên lúc này đang vô cùng đau nhức mỗi tấc thịt trên người đang không ngừng rên rỉ.

Thể lực thì khô kiệt sau cuộc chạy trốn, căn bản đã không còn một chút sức lực nào để tôi có thể chạy tiếp, muốn chống trả thì lại càng không làm được.

“Ta thực không cam tâm!!”

Nhưng tôi thực sự rất không cam lòng, vẫn có nhiều thứ tôi muốn làm có rất nhiều thứ tôi muốn khám phá, muốn tìm hiểu, còn nhiều thứ tôi còn chưa hưởng thụ qua nữa.

Và hơn hết, tôi bây giờ vẫn còn rất trẻ tuổi, sinh mệnh chỉ mới trôi qua một phần năm mà thôi, vẫn còn rất dài, tôi chưa sẵn sàng để mình chết trẻ một cách thê thảm như thế này.

GROOWWW -- !!!

Mặc xác cái nội tâm phức tạp không cam lòng của tôi, Con hổ gầm lên rồi toàn lực nhúng người lao thẳng tới, có lẽ đối với nó con mồi chính là con mồi, đồ ăn chính là đồ ăn, cho dù tôi có cam tâm hay không cam tâm như thế nào đi chăng nữa, thì tôi vẫn sẽ thành thức ăn trong bụng của nó.

“…”

Thấy vậy tôi sợ hãi nhắm mắt lại, không muốn đối diện với cái hiện thực trước mắt, không dám mở to mắt mà chứng kiến cái con quái vật sẽ như thế nào thưởng thức cơ thể của tôi.

Rất nhanh sau đó tôi cảm thấy có chút kỳ quái, tôi vậy mà lại không cảm thấy một chút đau đớn nào, đang lúc bản thân tự hỏi là có chuyện gì thì lúc này có một giọng nói non nớt có phần ngây thơ và dễ nghe truyền tới bên tai tôi.

“Táaa ~ Vaktá níkník ~ Si mí kalká kỳ?” (Ôiii ~ Tiểu ca ca ~ huynh không sao chứ?)

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cách phát âm của ngươi này rất kỳ quái, nó không giống với bất cứ một loại ngôn ngữ nào tôi quen biết.

Để biết rõ là đã xảy ra chuyện gì, tôi chậm rãi mở ra hai mắt của mình và khi vừa mở mắt, bản thân tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng chấn động toàn bộ tâm chí.

Chỉ thấy trước mặt tôi xuất hiện một cô bé nhỏ, tuổi tác khoảng chừng 8 hay 9 tuổi gì đó và cái cô bé đó, chỉ bằng một cánh tay nhỏ của mình, là đã có thể giữ lại được cái đầu của con hổ và mặc cho nó có dùng sức như thế nào, cũng không thể thoát ra khỏi sự khống chế của cô bé.

Sẽ thật rất nực cười nếu có ai nhìn thấy được cái cảnh này, thân là một quái vật to lớn uy vũ và cường tráng như thế, vậy mà lại đang bị nắm cái miệng như thể một món đồ chơi vậy bởi một đứa trẻ so với nó còn nhỏ bé hơn gấp nhiều lần, nhỏ yếu bất lực không thể phản kháng.

Cô bé giống như cũng không quá để tâm việc con hổ vùng vẫy, cô ngược lại đưa một ánh mắt đầy thiện ý nhìn tôi hỏi thăm.

“Si mí kalká kỳ?” (Huynh không sao chứ?)

Khoảnh khắc nhìn thấy cô bé, tinh thần của tôi chịu chấn động đầu óc trở nên trống rỗng, tôi hoàn toàn sững người trước dung mạo của cô bé, vì cái vẻ đẹp đó thực sự quá nghịch thiên, hoàn toàn siêu việt khỏi phạm trú của con người.

Bất chấp cả tuổi tác còn nhỏ lẫn cả thân thể non nớt vẫn còn chưa trưởng thành, thì dung mạo bây giờ của cô, nó đã đủ để người cho khác dám to gan khẳng định trong tương lai, cô bé nhất định sẽ trở thành mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, hồng nhan hoạ quốc.

Chỉ thấy cô bé tựa như thể là thần linh đúc tạo ra tuyệt tác, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không chút tì vết, gương mặt đẹp tựa như tiên nữ, đôi mắt xanh lam nó long lanh như thể sương mai, ánh mắt sáng ngời thanh triệt to tròn, làn da trắng nõn nhẵn mịn khiến người ghen ghét, mái tóc dài thướt tha, mái tóc hoàng kim xinh đẹp như là thể mặt trời lung linh mĩ lệ ánh sáng, 3000 sợi tóc trải dài qua vai theo làn gió thổi qua nhẹ nhàng tung bay.

Mà cô bé ăn mặc quần áo khá kỳ lạ, nó không giống với quần áo của người hiện đại, tôi nhìn chúng nó trông khá giống với một loại võ sư trang phục thời trung cổ, tạo thành cảm giác như thể cô bé là một võ sư của thời xưa.

Nhưng mà cái áo trùm màu trắng mà cô bé đang mặc trên người, lại làm cho tôi cảm thấy cô bé, lại khá giống mấy tay phù thủy thần sáng ở trong tiểu thuyết của nhà văn J.K Rowling, hay là phù thủy xám trong “Chúa Nhẫn” vậy.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết: Nhật Ký Thăng Cấp Của Hoang Thần sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.